Diệu thủ Yên Nhứ

Chương 1


1

Bùi Toàn là Trưởng công chúa cao quý nhất Đại Châu, cũng là mỹ nhân đứng đầu.

Nàng ta tự phụ bởi mình có dung mạo, lựa chọn trang nương bên người cũng kỹ càng, không được sai sót.

Chỉ là hôm nay trang nương đã đổi liền mấy kiểu tóc, Bùi Toàn đều không thích.

Sau mấy lần như vậy, trang nương bé nhỏ càng thêm lo sợ, nhất thời bất cẩn, vậy mà không cẩn thận kéo đứt một sợi tóc của Trưởng công chúa.

Bùi Toàn đanh mặt.

Nàng ta giơ tay cầm lấy một ngọn đèn, để dầu thắp rơi lên đầy đầu đối phương.

“Ra ngoài quỳ đi, tự mình dẫn lửa.” Nàng ta ra lệnh nói.

Trang nương khóc ướt cả mặt, không ngừng xin tha, không có kết quả nên nào dám không tuân theo, run rẩy ra ra bên ngoài, xoắn xuýt một hồi rồi cắn răng đốt đuôi tóc mình.

Một ngọn lửa bùng lên, nhanh chóng cháy trụi cả đầu nàng ta.

Sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, nàng ta ngã ra đất không ngừng lăn lộn.

Nhưng Bùi Toàn vẫn bất mãn.

“Trông chừng ả ta, dầu thắp chưa cháy hết không được chữa cháy.”

“Đen đủi, không có trang nương nào tốt hơn có thể chải đầu cho bổn cung sao?”

Bạch ma ma tâm phúc của nàng ta cười nịnh nói: “Mấy người bên kia đều vừa mới tuyển vào, điện hạ có muốn thử không?”

Mắt phượng của Bùi Toàn khẽ giương lên, nhàn nhạt liếc qua mấy người bọn ta.

“Ai giỏi búi tóc? Làm tốt, có thưởng lớn.”

Chải không đẹp thì sao? Trang nương trước chính là kết quả.

Mùi da thịt cháy khét vẫn còn chưa tan trong không khí, ta với mấy tiểu trang nương bên người đều run rẩy.

“Toàn lũ ăn hại!”

Chính vào lúc khi Bùi Toàn sắp mất hết kiên nhẫn định tùy tiện chỉ vào một người, ta nắm chặt bàn tay, bước lên trước một bước.

“Nô tỳ, nô tỳ tự nghĩ ra một kiểu tóc mới, có lẽ sẽ khiến điện hạ không còn bất mãn.”

Bùi Toàn híp mắt, đánh giá ta từ trên xuống dưới một cái.

“Ồ? Vậy thì ngươi làm đi.”

Nàng ta giương khóe môi, sắc mặt như nắng ấm tháng ba, lời nói nhả ra lại lạnh lùng đến lạ.

“Nếu như bổn cung không hài lòng, vậy thì đôi tay này của người sau này cũng đừng mong làm son làm phấn nữa.”

“Vâng.” Ta cúi đầu đứng sau lưng nàng ta, cả người run rẩy.

Mọi người đều cho rằng ta bị dọa sợ mất mật, không ai hay sự kích động trong lòng ta.

Dù sao, ta mong thời giây phút này, đã mong chờ tròn bốn năm rồi.

2

Bốn năm trước, a tỷ nhặt được ta, nuôi lớn ta chết rồi.

Tỷ ấy từng nói, nữ tử trên đời này nếu muốn sống an phận, nhất định phải có một món nghề trong tay.

Mà đương kim Thánh thượng yêu cái đẹp, nữ tử trên đời đều coi trọng dung nhan.

Ta có một bàn tay khéo léo, nếu như ta học làm trang nương, trên từ quan cao, quý nhân, dưới từ thường dân, chỉ cần còn có người yêu cái đẹp, thì ta liền có thể kiếm ăn.

Nên tỷ ấy lấy ra một phần lớn sính lễ của tỷ phu, để ta bái diệu thủ đỉnh cấp của Trâm Hoa các làm sư phụ.

Từ xưa đến này ta đều nghe lời, nên cứ an tâm ở lại Trâm Hoa các, khổ luyện học hành không ngừng không nghỉ, đến việc tỷ ấy sinh con, ta cũng không về ở thêm mấy ngày.

Ta cho rằng, chỉ cần ta học hành thành tài quay lại sớm một ngày, thì có thể giúp đỡ a tỷ sớm một ngày.

Nhưng lại chẳng ngờ, ta còn chưa xuất sư, tỷ ấy đã xảy ra chuyện rồi.

Hóa ra Bùi Toàn yêu cái đẹp, để giữ cho làn da mềm mại, trắng hơn cả tuyết, từ sau khi lấy được phương thuốc bên chỗ thái y, cứ cách mấy hôm lại dùng sữa mẹ tươi mới để rửa mặt.

Sữa mẹ của những phụ nhân thông thường đều là hạ phẩm, chỉ có từ trên người a tỷ xinh đẹp tuyệt trần, lại lần đầu sinh nở của ta mới là đồ tốt nhất.

A tỷ mới gả đến nhà tỷ phu liền bị người có lòng dạ để mắt tới.

Khi tỷ ấy vừa mới hết cữ, Bạch ma ma tự mình đến cửa, hứa dùng ngàn vàng mời tỷ ấy vào phủ.

Vốn a tỷ không muốn, nhưng Bạch ma ma nửa đe dọa, nửa dụ dỗ, cuối cùng tỷ ấy vẫn đi.

Để rồi một đi không trở lại.

Một năm sau, Bạch ma ma quay lại nơi cữ, ném ra mười lượng vàng cho tỷ phu.

Bà ta nói tay chân a tỷ không sạch sẽ, vậy mà dám trộm trâm vàng mà Thánh thượng ban cho Trưởng công chúa.

Bùi Toàn nổi giận, phạt đánh a tỷ tới chết, quấn một manh chiếu rách ném ra ngoài bãi tha ma.

Tỷ phu thật thà, tưởng rằng a tỷ thực sự làm sai, tuy rằng đau đớn tuyệt vọng, nhưng không dám nhiều lời.

Nhưng khi huynh ấy tìm thấy thi thể của a tỷ lại phát hiện có điều không đúng.

Dường như cả người a tỷ không có một miếng thịt lành lặn, trước ngực bị gặm đến mức thay đổi hoàn toàn, hạ thân càng thảm đến mức không dám nhìn.

Mẹ chồng của a tỷ từng là bà đỡ, bà ấy nhận ra điều gì đó, giơ tay thò vào hạ thân, rồi ngột bệt xuống đất, kêu gào khóc to.

Hóa ra hậu khiếu của a tỷ vỡ nứt, tử cung bị hỏng.

Cộng thêm vết răng không đồng nhất trên người tỷ ấy, còn gì không rõ nữa?

Không biết a tỷ của ta đắc tội với Bùi Toàn thế nào, vậy mà bị nhiều người như vậy chà đạp tới chết.

Mà không lâu sau, Bùi Toàn đã cài cây trâm vàng nọ đi rêu rao khắp nơi.

Cái chết của a tỷ trong mắt nàng ta, thậm chí còn không bằng một con kiến.

Tỷ phu bất bình, huynh ấy âm thầm gửi cho ta một phong thư, một mình đi tới phủ Trưởng công chúa đòi giải thích.

Kết quả đương nhiên là không có cửa cáo trạng, lại còn bị đánh cho một trận tơi bời.

Tối đó, nhà tỷ phu đột nhiên bị cháy, thi thể của a tỷ và cả nhà tỷ phu đều tan thành tro bụi trong biển lửa.

Bốn năm qua, ta giấu tên giấu họ, dần bộc lộ tài năng ở Trâm Hoa các, chính là vì để vào được phủ Trưởng công chúa.

Nếu như Bùi Toàn đã yêu cái đẹp, vậy ta muốn dùng bàn tay giỏi trang điểm này của mình, từng chút, từng chút hủy hoại nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.