01
Công ty vừa ký hợp đồng với một nữ nghệ sĩ mới.
Nghe nói là do đích thân Tịch Dự mời về.
Nhắc đến chuyện này, đồng nghiệp ai nấy đều ngạc nhiên:
“Đây là lần đầu thấy tổng giám đốc Tịch quan tâm đến người mới như vậy.”
“Cô gái mới tên Nam Chi đó, có lai lịch gì sao?”
“Không rõ, nhưng nghe nói rất xinh đẹp.”
Tôi rụt vào ghế, hơi ngơ ngác.
Đã gần nửa tháng rồi tôi không gặp Tịch Dự.
Điều này rất bất thường.
Vì Tịch Dự chỉ trông có vẻ lạnh nhạt xa cách.
Nhưng thực ra lại là người rất cuồng nhiệt.
Trước đây chỉ cần công tác hơn một tuần, anh ấy sẽ tranh thủ bay về gặp tôi một đêm.
Thế mà nửa tháng nay không thấy bóng dáng đâu, WeChat cũng ít trả lời.
Hóa ra là đi mời người ta về.
Tôi phơi mình dưới ánh chiều tà, buồn ngủ mơ màng.
Đồng nghiệp gọi tôi: “Chị Đình Đồng, sao hôm nay chị đến công ty vậy?”
Tôi đáp: “Không có việc gì, đến tìm tổng giám đốc Tịch bàn chút chuyện.”
Bọn họ lộ ra vẻ thương hại.
Trong số tất cả nghệ sĩ của công ty, tôi là người ít tài nguyên nhất, cũng là người không nổi tiếng nhất.
Mọi người đều bàn tán sau lưng rằng Tịch Dự không để ý đến tôi.
Cửa văn phòng mở ra.
Tịch Dự và Nam Chi sóng vai bước ra.
Hai người họ vừa nói vừa cười.
“Ấy, sao vẫn là bộ dạng này.” Nam Chi thân mật hỏi, “Anh đã có người yêu chưa?”
“Chưa.”
“Em đã nói rồi mà, anh là người khó tìm bạn gái lắm.”
Ánh mắt Tịch Dự ánh lên tia cười: “Vẫn là em nhìn người chuẩn nhất. Sau này hợp tác vui vẻ nhé.”
“Nhất định sẽ vui vẻ.”
Hai người đứng đó, thật sự quá xứng đôi.
Tôi đang thất thần thì điện thoại rung lên.
Tin nhắn của Văn Tinh: “Chị em, tôi tìm hiểu được rồi!”
“Người mới của công ty ta, Nam Chi…”
“Cô ấy là bạn gái cũ của Tịch Dự khi anh ấy còn ở nước ngoài!”
—–
Văn Tinh là trợ lý của tôi, cũng là bạn bè.
Nhưng cô ấy không biết mối quan hệ giữa tôi và Tịch Dự.
Cô ấy chỉ đơn giản là chia sẻ chút tin đồn với tôi.
Tôi gửi lại một biểu cảm, điện thoại đã bị Tịch Dự ném qua một bên.
“Tập trung nào.”
Chúng tôi vừa vào nhà.
Tịch Dự đã ép tôi vào tường ngay lối vào.
Môi răng như đang giao tranh, cuốn lấy nhau.
“Hôm nay sao lại đến công ty?” Anh khẽ hỏi.
“Đón anh về nhà chứ sao.”
Anh cười: “Nhớ anh rồi à?”
Tôi ngập ngừng một lát mới “ừm” một tiếng.
Tịch Dự không nhận ra sự khác thường của tôi, chỉ cúi đầu xuống:
“Anh cũng nhớ em. Lần này đi công tác lâu quá, tối nay anh bù đắp cho em thật tốt.”
Anh chỉ nói những lời hay ho này lúc này.
Nhưng tôi không quên mục đích của mình.
Mục đích thực sự của việc tôi đến tìm anh hôm nay.
“Tịch Dự.”
“Hử?”
“Bộ phim do công ty đầu tư ‘Tuyết Rơi Lập Hạ’, vai nữ chính có thể để em không?”
Đây là lần đầu tiên tôi mở miệng xin Tịch Dự điều gì đó.
“Em muốn diễn à?”
“Em đã đọc kịch bản, rất thích, hai tuần này em đã chăm chỉ tập gym, học phương ngữ và tìm hiểu về bối cảnh ngành nghề, em có thể đảm nhận vai diễn đó.”
“Chẳng trách hôm nay sờ vào thấy gầy đi.”
“Được không?”
“Được.”
Ngay lúc Tịch Dự nhận lời, điện thoại anh reo lên.
Màn hình hiển thị tên Nam Chi.
Anh buông tôi ra, đi sang một bên nghe điện thoại.
“Sao vậy? Vừa về nước chưa quen à?”
“Vậy để anh đi ăn tối với em.”
Giọng anh như bị ngâm trong nước.
Thật dịu dàng.