ĐỊNH MỆNH TRONG MƠ

C1


Ngày thứ bảy làm gia sư cho Trần Vọng Dã, tôi đã mơ thấy tương lai.

 

Trong giấc mơ, hai năm sau, Trần Vọng Dã sẽ giữ chặt cổ tay tôi, đè tôi trên bàn học và hôn say đắm.

 

Sau khi tỉnh dậy, tôi không biết làm thế nào để kể chuyện này với Trần Vọng Dã. 

 

Vì ngay lúc này, cậu ta đang lạnh lùng nói với đám bạn bè về tôi:

 

“Tôi không thích Dương Văn Nguyệt! Cho dù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này ch hết, tôi cũng không thể nào thích cô ta.”

 

 

01

 

Lần đầu tiên gặp Trần Vọng Dã, tôi liền biết cậu ta là một kẻ khá cứng đầu.

 

Lúc đó, tôi đứng trước cửa biệt thự nhà họ Trần, gõ cửa:

 

“Xin chào, tôi là gia sư mới.”

 

Không một ai trả lời! Cửa hé mở một chút nên tôi đẩy cửa bước vào.

 

Chờ đến khi tôi nhận ra điều gì đó bất ổn thì đã quá muộn.

 

Một cốc nước từ trên cao đổ xuống khiến tôi ướt như chuột lột.

 

Ngay sau đó, vài tiếng cười đùa tùy ý của các thanh niên trẻ tuổi vang lên:

 

“Xem kìa, cô ta bị mắc bẫy rồi!”

 

“Hà Tri Lạc, đề nghị này của cậu không tồi nha!”

 

Cô gái tên Hà Tri Lạc ngẩng đầu lên, kiêu ngạo như khổng tước. Nhưng cô ta không thèm để ý đến bất kỳ kẻ nào, chỉ nhìn hướng lên tầng hai:

 

“Anh Vọng Dã thấy đặc sắc không?”

 

Một chàng trai đứng trên tầng hai.

 

Tôi thừa nhận rằng bản thân chưa bao giờ gặp một chàng trai nào đẹp trai đến vậy.

 

Làn da nhợt nhạt, đường nét tinh tế, tổng thể trông thật tuấn mỹ, khi rũ mắt xuống xẹt qua tia thần sắc bướng bỉnh.

 

Cậu ấy khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói: “Nhàm chán!”

 

02

 

“Cậu là Trần Vọng Dã?”, tôi hỏi.

 

“Ừ.”

 

“Bọn họ là bạn bè của cậu?”

 

“Ừ.”

 

Tôi rút khăn giấy ra để lau mặt:

 

“Tôi là gia sư mà ba cậu mời tới. Tôi tên là Dương Văn Nguyệt, cậu có thể gọi tôi là cô giáo Tiểu Dương hoặc là chị Tiểu Dương đều được.”

 

Trần Vọng Dã khẽ cười nhạt, tựa như cũng chẳng thừa nhận thân phận của tôi.

 

Nhưng tôi không tức giận chút nào, dù cho tóc vẫn đang nhỏ giọt nước. 

 

Tôi nện những bước chân vững vàng ổn định đi lên tầng 2.

 

Mọi người xung quanh không cười nổi nữa.

 

“Chuyện gì vậy? Sao cô ta không khóc nhỉ?”

 

“Chắc là bị dọa đến mất trí rồi.”

 

“Tớ vì cô ta mới đến đây đấy, chẳng phải mấy người trước kia đều lập tức bỏ chạy hay sao…”

 

Tôi đi thẳng tới trước mặt Trần Vọng Dã:

 

“Cảm ơn cậu với bạn bè cậu đã dành tặng tôi món quà gặp mặt này, tôi cũng chuẩn bị cho cậu một bất ngờ nhỏ.”

 

Tôi vặn nắp bình giữ nhiệt và dội thẳng toàn bộ lên đầu Trần Vọng Dã, không chừa một giọt nào.

 

Trần Vọng Dã sững sờ.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.