Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 1,2: Chồng yêu.


1.

Bạn thân của tôi, Tô Chu Nguyệt, là nữ thần trong lòng tôi. Xinh đẹp, giàu có, tri thức cao, tài giỏi, dịu dàng lại phóng khoáng.  

Tôi thường cảm thán tại sao mình không phải đàn ông.  

Một tháng trước, cô ấy kết hôn với thái tử gia Bắc Kinh, Mạnh Quan Đình.  

Là phù dâu, tôi khóc sưng cả mắt, cả hội trường tôi là người buồn nhất. Bởi tôi nghĩ trên đời này chẳng có người đàn ông nào xứng với cô ấy.  

Điều khiến tôi đau lòng hơn là cô ấy đã kết hôn, có lẽ sau này chúng tôi sẽ không được gặp nhau nhiều nữa.

Mạnh Quan Đình nhìn tôi cười tự mãn, vừa đắc ý vừa khoe khoang.  

Anh ta nổi tiếng là kẻ ăn chơi trác táng, phong lưu. Khoảng thời gian bạn thân tôi hẹn hò với anh ta, chúng tôi như nước với lửa.

  

Anh ta thường bị tôi làm tức điên, nhưng vì nể bạn thân mà không dám bùng nổ.  

Ngày cưới, anh ta cười như gió xuân, nói với tôi: “Đường An Ý, cô đừng quấy rầy Chu Nguyệt nhà tôi nữa, cô ấy là của tôi.”  

“Cái bóng đèn, biết điều một chút đi.”  

Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Quay đầu lại, tôi liếc thấy một người đàn ông có vài nét giống Mạnh Quan Đình bước tới.  

Người ấy cao lớn, khí chất ôn hòa lạnh lùng.  

Mạnh Quan Đình vốn luôn kiêu ngạo, nhưng khi đứng trước người đàn ông kia liền lập tức trở nên nghiêm chỉnh.  

Kính cẩn gọi một tiếng: “Anh.”  

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người tôi.  

Mạnh Quan Đình chủ động giới thiệu: “Đây là Đường An Ý, bạn tốt của Chu Nguyệt.”  

“Đây là anh trai tôi, Mạnh Quan Hạc.”  

Mạnh Quan Hạc rất kiệm lời, chỉ khẽ gật đầu chào tôi.  

Tôi nhìn anh, ánh mắt sáng ngời. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu.  

Trong bữa tiệc, tôi ngồi cạnh Mạnh Quan Hạc. Tôi nói với anh: “Anh còn độc thân không?”  

Câu hỏi thẳng thắn của tôi khiến Mạnh Quan Hạc hơi sững lại.

  

Bàn tiệc này ngoài tôi ra đều là người thân bên nhà trai. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, biểu cảm phức tạp.  

Mạnh Quan Hạc ngừng lại một chút rồi chậm rãi trả lời: “Độc thân.”

  

“Vậy thì thêm số liên lạc đi!” Tôi chủ động đưa mã QR, anh liếc nhìn tôi một cái.  

Có lẽ vì có họ hàng và bạn bè ở đó, lại là ngày vui nên anh không tiện từ chối người bên nhà gái.  

Anh đồng ý.  

Tôi vui vẻ thêm liên lạc, bắt đầu trò chuyện với Mạnh Quan Hạc.  

Người đàn ông này được giáo dục rất tốt, câu nào cũng đáp lại tôi bằng sự lịch sự lạnh nhạt. Tôi biết rõ anh không muốn để ý đến tôi, nhưng không sao, tôi đã quyết tâm cưa đổ anh ấy rồi.  

Mạnh Quan Hạc lớn hơn tôi năm tuổi, tôi hơi ngạc nhiên khi biết anh là giáo sư đại học.

Theo truyền thống nhà họ Mạnh, là con trưởng thì anh hoặc nên làm kinh doanh, hoặc làm chính trị mới đúng.

Không ngờ anh lại đi làm học thuật.  

Bảo sao khí chất như ngọc, thư sinh nho nhã. 

 

“Giáo sư Mạnh, anh đẹp trai quá!”  

“Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp hơn anh cả.”  

Mọi người trên bàn ăn như bị niệm chú, đều đơ ra.  

Tôi cảm thấy phản ứng của họ có phần kỳ lạ. Nhưng tâm trí tôi chỉ để vào Mạnh Quan Hạc nên không hề nghĩ ngợi gì nhiều.  

Chỉ nghĩ là sự thẳng thắn của tôi đã làm họ giật mình.  

Mạnh Quan Hạc đang uống canh, nghe tôi nói xong thì ngước mắt lên, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn của tôi.  

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, chỉ đáp lại một câu: “Quá khen.”  

2.

Đóa hoa cao lãnh này quả nhiên không dễ hái.  

Để chinh phục Mạnh Quan Hạc, gả vào nhà họ Mạnh và được ở bên nữ thần bạn thân của tôi, tôi đặc biệt đi hỏi ý kiến một người bạn từng lăn lộn trên tình trường.  

Cô ấy cho tôi bốn chữ: Thẳng thắn, táo bạo.  

“Cậu mà chơi kiểu ngại ngùng với người như đóa hoa cao lãnh đó thì chắc chắn sẽ thất bại, nhất định phải thẳng thắn và táo bạo.”  

“Người lạnh lùng thường thích những người bộc lộ rõ ràng.”  

Tôi áp dụng ngay và tìm thêm trên mạng. Thấy một bài hướng dẫn cách gọi chồng, tôi lập tức giác ngộ.  

Tay tôi lập tức bày ra dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu.  

Mang ngay cho tôi một người đàn ông đẹp trai đến đây luôn đi.

  

Tôi mở khung chat với Mạnh Quan Hạc.  

Tôi nhắn thẳng: [Chồng yêu, chúc ngủ ngon.]

Mạnh Quan Hạc: [Nhắn nhầm người rồi.]

Tôi cười: [Không đâu, chồng em chỉ có một mình anh thôi.]

Mạnh Quan Hạc: [Cô Đường, tôi không hẹn hò với cô cũng không kết hôn với cô, hãy cẩn trọng lời nói.]

 

Tôi vui vẻ cười, người đàn ông này nghiêm túc quá rồi đi.

Tôi nhắn: [Vậy anh hẹn hò và kết hôn với em đi.]

Im lặng kéo dài…

Mạnh Quan Hạc: [Cô Đường, hãy tự trọng.]

  

Nhìn thấy tin nhắn đó, tôi cười đến nỗi ôm bụng lăn lộn. Đây chính là niềm vui của việc theo đuổi người lớn tuổi hơn sao?  

Cưa đổ một người thật thú vị.  

[Chồng, ngày mai em đến nghe anh giảng bài nhé.]

  

Mạnh Quan Hạc không trả lời.  

Từ hôm đó, tôi thường xuyên đến trường của Mạnh Quan Hạc nghe anh giảng. Trên bục giảng bốn góc, Mạnh Quan Hạc trong bộ vest, đeo kính gọng vàng, nghiêm túc mà cuốn hút.  

Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của anh đều khiến tôi phải say mê ngắm nhìn.  

Trong giờ học, Mạnh Quan Hạc đặt ra một câu hỏi. Trong lúc suy nghĩ, tôi lén dùng điện thoại nhắn cho anh:  

[Chồng thật đẹp trai.]

[Giọng chồng thật hay.]

 

[Tan học đi ăn cùng em nhé?]

  

Chiếc điện thoại bên cạnh bục giảng lóe sáng.  

Mạnh Quan Hạc liếc nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt xuyên qua đám đông dừng lại trên mặt tôi.  

Tôi nhép miệng với anh, hai chữ: “Chồng yêu.”  

Ánh mắt sau lớp kính hơi lóe sáng.  

Tôi nhìn thấy bàn tay dài thon đẹp như ngọc của Mạnh Quan Hạc khẽ nắm lấy chiếc micro đen. Đôi môi mỏng khẽ mở, gọi tên tôi:  

“Đường An Ý, em hãy trả lời câu hỏi.”  

Đây là lần đầu tiên tôi nghe tên mình từ miệng anh.

  

Không hiểu sao, tim tôi đập loạn một nhịp.  

Một cảm giác bồi hồi dâng lên. 

 

Tôi chỉ là người nghe ngoài, cũng chẳng có tâm trạng gì trong giờ, làm sao biết được anh đã hỏi cái gì.  

Chắc chắn anh muốn cho tôi một bài học nhỏ.  

Muốn tôi thấy khó mà lui.  

Không thể có chuyện đó.  

Trong giảng đường lớn, mọi người nhìn nhau, tìm kiếm cô bạn học mà giáo sư Mạnh vừa nhắc đến.  

Tôi đứng dậy, đối diện với ánh mắt của Mạnh Quan Hạc, trong mắt ánh lên nét ranh mãnh.  

Tôi thẳng thắn và nói lớn: “Chồng ơi, câu này em không biết.”  

Cả lớp náo nhiệt. Tiếng cười trêu chọc vang lên khắp nơi.  

Mạnh Quan Hạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt không thay đổi, nhưng tôi lại thoáng thấy yết hầu của anh khẽ chuyển động.  

Anh bình tĩnh nói: “Ngồi xuống.”  

Về việc tôi gọi anh là chồng, anh không giải thích cũng không phủ nhận. Chuyển ngay sang gọi tên người khác.  

Từ đó, tôi nổi tiếng, các sinh viên của Mạnh Quan Hạc đều biết anh có một “người vợ” thường xuyên đến nghe giảng.  

Tôi cũng không giấu giếm nữa. Từ chỗ ngồi ở hàng cuối, tôi chuyển lên hàng đầu. 

 

Đường hoàng ngắm nhìn anh.  

Nhưng anh không còn gọi tôi trả lời câu hỏi nữa.  

Vẫn giữ thái độ lạnh lùng xa cách với tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.