Đòi Nợ

Chương 1


1.

 

Luật pháp triều đình không cho phép nâng thiếp làm thê, nhưng phụ thân ta vì tình cảm thanh mai trúc mã, cam lòng chịu phạt tám mươi trượng ngay tại triều đình, chỉ để đưa Tĩnh di nương lên làm bình thê.

 

Tám mươi trượng đánh xuống, không c.h.ế.t thì cũng tàn phế. Chính vì vậy, dù có yêu thương thiếp thất đến đâu, các đại thần quyền quý cũng chẳng ai chịu nổi hình phạt ấy.

 

Phụ thân ta không những đã làm được điều đó, mà còn không mất mạng cũng chẳng tàn phế, chỉ cần dưỡng thương vài tháng là ổn. Ngày ông bình phục cũng chính là ngày tổ chức lại hôn lễ với Tĩnh di nương. Ngay cả thiên tử cũng không thể nói hành động của ông vi phạm lễ chế nữa.

 

Cả kinh thành thời điểm ấy đều ca tụng tình yêu của phụ thân ta với Tĩnh di nương, họ gần như đã quên đi sự tồn tại của mẫu thân ta, chính thất của ông.

 

Nhưng ta thì không thể nào quên được. Ngày phụ thân hoan hỷ cưới Tĩnh di nương, cũng chính là ngày mẫu thân ta tuyệt vọng mà trút hơi thở cuối cùng trước mặt ta.

 

Người nữ tử dịu dàng như nước mà ta luôn nhớ, giờ đây lặng lẽ nằm trên giường, dù ta có kêu gọi thế nào cũng không thể nhận lại chút hồi đáp.

 

Trong khi sân bên cạnh, Viện Giang Dao đang rộn ràng vì có hỉ sự, thì ở Thính Vũ Hiên của mẫu thân ta chỉ vang lên tiếng khóc bi ai đến xé lòng.

 

Dù tiếng khóc ấy vang vọng khắp nơi, nhưng vẫn không thể kéo phụ thân ta ra khỏi vòng tay mềm mại của tân nương.

 

Ngược lại, còn có người hầu hống hách đến Thính Vũ Hiên bảo chúng ta khóc nhỏ thôi, đừng quấy rầy đêm động phòng hoa chúc của hầu gia và tân phu nhân.

 

Lúc đi, bọn họ còn mắng nhỏ rằng mẫu thân ta thật xui xẻo.

 

Tống nhũ mẫu ôm chặt ta vào lòng, liên tục an ủi: “Đại tiểu thư đừng sợ, nhũ mẫu này sẽ chăm sóc cho người, nuôi người khôn lớn.”

 

Ta dựa vào lòng nhũ mẫu, lạnh lùng nhìn số ít người hầu còn trung thành với mẫu thân thay thay y phục bà, trang điểm lần cuối, rồi đưa bà từ trên giường sang chiếc quan tài chật hẹp.

 

Suốt cả đêm ấy, ta không rơi một giọt nước mắt nào. Người hầu thì thầm bảo rằng ta vô tình vô cảm, nhưng ta chẳng hề bận tâm.

 

Ngày hôm sau, phụ thân tới và khi nhìn thấy quan tài của mẫu thân, ông khựng lại, vội vã nắm lấy tay một người hầu mà hỏi: “Phu nhân mất, sao không ai báo cho ta?”

 

Ta lập tức vùng khỏi lòng nhũ mẫu, chạy tới ôm chầm lấy phụ thân, khóc nức nở: “Con có qua Viện Giang Dao tìm phụ thân, nhưng bị người hầu ở đó chặn lại, họ nói…”

 

Như nhận ra sự sợ hãi trong mắt ta, phụ thân nhẹ nhàng vỗ về lưng ta: “Đại nhi nữ đừng sợ, phụ thân sẽ làm chủ cho con.”

 

“Người đó nói đừng quấy rầy phụ thân và tân phu nhân, còn bảo mẫu thân con xui xẻo…”

 

Nói xong, ta liền dựa vào n.g.ự.c phụ thân mà khóc lóc thảm thiết, dù cho mùi hương trên người ông khiến ta buồn nôn, nhưng ta vẫn phải diễn cho tròn vai.

 

Quả nhiên, phụ thân tức giận, lập tức trừng phạt vài người hầu, còn cảnh cáo bọn họ, dù thế nào, ta vẫn là trưởng nữ chính thất của Hầu phủ, yêu cầu bọn họ phải biết giữ phận.

 

Trong lễ tang mẫu thân, Tĩnh di nương, à không, giờ phải gọi là Tĩnh phu nhân, cùng nhị muội của ta đến bái tế. Trước khi đi, Tĩnh phu nhân liếc nhìn ta, giọng điệu châm chọc: “Đại tiểu thư quả thật lợi hại, chỉ vài giọt nước mắt đã khiến hầu gia trừng phạt không ít người ở Viện Giang Dao, nhưng ngày tháng vẫn còn dài lắm.”

 

Ta nhìn baf ta, khẽ nhếch môi cười: “Đúng vậy, ngày tháng… còn dài.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.