Đối thủ một mất một còn của tôi gần đây có gì đó hơi lạ.
Tôi đang lật nhật ký của hắn, bên trong thế mà lại viết đầy tên của tôi.
Có thể nhìn thấy ba chữ "Hạ Khả Hân" xiêu xiêu vẹo vẹo ở khắp nơi ở các góc của cuốn sách.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho khóe miệng tôi méo xệch, lông mày nhíu lại.
Ơ, nhưng mà sao nhật ký của hắn lại ở trước mặt tôi?
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sáng nay thức dậy, tôi phát hiện mình biến thành tên ôn dịch kia rồi.
***
Cố Diệp Huy và tôi từ nhỏ đã chướng mắt nhau.
Ba tuổi, hắn giật bím tóc tôi, tôi thì bứt tóc hắn.
Năm tuổi, hắn cướp đồ chơi của tôi, tôi đè hắn ra đánh. Hai đứa tôi đánh nhau ngay giữa lớp, khiến giáo viên cả trường phải chạy tới can.
Tám tuổi, hắn dán bã kẹo cao su tích lũy mấy năm trời lên bàn của tôi, tôi đem giẻ lau nhà bẩn thỉu nhiều năm chưa giặt để lên đầu hắn.
Mười hai tuổi hắn giẫm lên bàn để lại dấu giày trên bàn học và sách vở của tôi, tôi xé tất cả vở bài tập của hắn. Điều này dẫn đến năm tốt nghiệp tiểu học hai chúng tôi cùng đứng trên bục giảng để thành khẩn nhận lỗi.
Mười lăm tuổi, hắn trắng trợn công khai sự tích tè dầm của tôi cho cả lớp biết, tôi tường thuật lại việc hắn rớt xuống vũng bùn pha nước tiểu cho cả trường nghe.
Mười tám tuổi tốt nghiệp, hắn tặng tôi một bức hoành phi viết "Phàm phu tục tử, vô dụng", tôi tặng hắn một bức tranh chữ ghi "Vô sỉ hạ lưu, bất tài".
Bây giờ bọn tôi đã 26 tuổi, nhưng cứ thấy mặt nhau là phải cà khịa, không khịa là thấy bứt rứt.
Ai bảo chúng tôi lại làm việc trong cùng một thành phố đây.
Ba ngày trước tôi chủ trì thành công một kế hoạch quảng cáo thương hiệu, còn lên hot search vài lần, chủ thương hiệu vô cùng vui mừng, khen ngợi công ty chúng tôi.
Công ty còn quyết định thưởng cho tôi một khoản tiền siêu hậu hĩnh vào cuối tháng——
Mà cuối tháng này lại vừa mới là hôm qua thôi.
Thế nên hôm qua nhận được tiền thưởng, tôi mừng rỡ đến run tay, gọi các chị em tụ tập bên bờ sông hóng gió, ăn thịt xiên, uống rượu, ca hát chia vui.
Không ngờ tên ôn dịch Cố Diệp Huy cũng ăn cơm ở phòng bên cạnh, hai chúng tôi đều nghe thấy giọng nói của đối phương. Lúc đó tôi say rượu và hắn cũng say khướt.
Hai chúng tôi chỉ vào mũi đối phương rồi sáp lá cà sấn tới.
Sau đó... sau đó hai chúng tôi cãi nhau ầm ĩ bên đường.
Tôi vẫn còn nhớ nhóm chị em bạn dì chúng tôi và nhóm anh em chú bác của hắn cũng lao vào cãi nhau gần đó, cảnh tượng rất hoành tráng.
Nhưng sau đó...
Ký ức của tôi sau đó rất mờ nhạt...
Tôi chỉ nhớ đại khái rằng chúng tôi đã bị bạn bè kéo ra, sau đó tôi mơ mơ màng màng trở về nhà... Bố mẹ tôi phàn nàn vài câu, rồi tôi ngã nhào xuống giường mà không thèm tắm rửa...
Nằm xuống liền ngáy o o. Sau đó liền rơi vào trạng thái ngủ quên trời quên đất.
Khi tôi thức dậy thì đã tôi biến thành tên ôn dịch này!
Trời ạ, có quỷ mới biết sau khi tỉnh lại, nhìn thấy chính mình trong gương với khuôn mặt xấu xí đáng ghét này, tôi tức giận và suy sụp đến thế nào.
Tôi đã phải mất đến ba phút để chấp nhận sự thật này. Điều đầu tiên tôi có thể làm sau khi nhận ra điều này là: tát thật mạnh vào mặt mình một cái.
Một là để kiểm tra xem mình đang mơ hay tỉnh, hai là vì tôi muốn tát vào mặt tên ôn dịch này. Điều đó thật sảng khoái, mặc dù người đau là… tôi.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tôi đã cố tiếp nhận sự thật, nhưng mà......
Đây chính là biến thái! À không, là chuyển giới!
À cũng không phải, mà là biến đổi thành một người khác!
Nhưng lại là người mà tôi ghét nhất, điều này thật khó tưởng tượng.
Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh sáng mặt trời, trong thời đại khoa học mới vinh quang chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể phát sinh tình huống "hoán đổi thân xác" như vậy chứ??!
May mà hôm nay là cuối tuần, tôi cũng không cần đi làm.
Công ty Cố Diệp Huy nghiên cứu phát triển công nghệ sinh học gì đó... Tôi khẳng định không gì là không thể xảy ra.
Bây giờ tôi đang cố nhớ lại thật kỹ xem chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua...
Ừm! Hôm qua tôi đã uống rất nhiều! Chẳng lẽ nguyên nhân là do rượu? Conan "lớn biến thành nhỏ", còn tôi bị "hoán đổi thân xác”?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn đi tới quán thịt nướng đêm trước, gọi toàn bộ rượu ngày hôm qua ra uống lại một lần..
Nhưng mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Tôi còn mua đủ các loại rượu từ nổi tiếng đến không tên tuổi trên thị trường về nhà xếp thành một hàng và uống lần lượt hết loại này đến loại khác.
Cũng may cha mẹ Cố Diệp Huy bình thường đều không có ở nhà, nếu không nhìn thấy tôi làm chuyện này nhất định sẽ đánh c..hết tên ôn dịch Cố Diệp Huy này...
Như vậy cũng rất tốt, ha ha ha ha ha ha!!
Tôi mở một loạt rượu ra, nếm thử từng chai một, uống đến mức miệng lưỡi gần như tê dại. Chai cocktail đang uống này nếm còn không ra nổi vị gì nữa rồi. Nhưng mà tôi vẫn chưa có hoàn hồn.
“Cốc Cốc Cốc”
Ngay khi tôi còn đang chép miệng ngẩng đầu chờ được hoàn hồn thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi giật mình, vội vàng dọn dẹp những chai rượu nằm la liệt dưới sàn.
"Mở cửa ra! Tôi nghe thấy tiếng cậu ở trong đó rồi."
Tuy nhiên, giọng nói phát ra… sao lại quen đến vậy?
Tôi cau mày đen mặt kèm theo dấu chấm hỏi, không để ý đến mấy cái chai nữa mà bước tới mở cửa.
Kết quả là bị sốc ngay tại chỗ.
Người đứng ngoài cửa là tôi, tôi, tôi! ! ! !
Sau đó tôi mới nhận ra rằng vì quá sốc và mất niềm tin sau khi thức dậy vào buổi sáng, tôi chỉ tập trung vào việc làm thế nào để trở lại cơ thể của mình mà hoàn toàn quên mất rằng nếu bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của người khác thì cơ thể của tôi...
Tình huống hiện tại bày ra trước mặt tôi là gì đây?
Người đứng ngoài cửa là tôi. Nhưng biểu cảm đó lại không phải là của tôi.
“Tôi” ngoài cửa lạnh lùng, nhìn chằm chằm tôi ba giây rồi đi thẳng vào.
"Cái người này là ai đấy!!?" Tôi hét lên và nhanh chóng đóng cửa lại.
“Hạ Khả Hân.” Hắn bình tĩnh trả lời tôi.
Tôi vội vàng bịt miệng hắn lại: “Cậu đừng có dùng tên của tôi!”
Sau đó tôi ép “tôi giả” xuống ghế ngồi đối diện với tôi, hắn nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, còn tôi thì đang nghĩ cách moi ra sự thật từ người giả mạo này.
“Cậu sử dụng cơ thể của tôi như thế nào rồi?” Ai ngờ rằng “tôi giả” sẽ lên tiếng tấn công tôi trước.
Tôi trừng mắt.
“Sáng sớm đã mở tiệc rượu rồi?” Hắn liếc nhìn dãy chai lăn lóc đủ màu trên sàn, giọng điệu nhẹ nhàng cao lên, lộ ra sự mỉa mai.
“Cậu là tên ôn dịch Cố Diệp Huy!” Tôi nhảy dựng lên.
Đúng vậy, nếu tôi nhập vào cơ thể hắn, hắn cũng sẽ nhập vào cơ thể tôi.
Tôi vốn tưởng rằng mình đã chiếm lấy thân thể của hắn, áp chế linh hồn của hắn...
“Đồ cờ hó nhà cậu. Sáng sớm định uống c..hết tôi sao?" Hắn trầm giọng đứng dậy, khóe môi nở nụ cười mỉa mai.
"Tên ôn dịch kia! Bây giờ tôi đã có thân thể của cậu rồi" tôi lập tức nhảy đến trước cửa sổ sát đất: "Có tin tôi lập tức nhảy xuống không?"
Hắn thành thạo rút một con dao từ trong hộp dao bên cạnh bàn ra, đặt lên cánh tay, nghiêng mắt nhìn tôi: "Vậy thì tôi sẽ chặt đi một tay trước.”
“Vậy tôi sẽ mổ bụng!” Tôi ưỡn thẳng ngực, cầm dao lên khoa tay múa chân trước ngực: “Tôi sẽ cắt hết cơ ngực và cơ bụng mà cậu suốt ngày khoe khoang!”
“Vậy tôi sẽ cắt bỏ cơ bắp hai cánh tay, cơ vai, cơ bụng bốn múi đáng thương của cậu." Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: "À đúng rồi, nhân tiện cạo trọc đầu cậu luôn – game out!”
Moẹ kiếp, hắn dám chạm vào cơ bắp kiêu hãnh và mái tóc dài của tôi!
"Được!" Tôi trừng mắt, thấy c..hết không ngán: "Tối nay tôi sẽ luyện ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’!”
“Được,” hắn tiến lên một bước, “Tôi sẽ đi tìm người cậu ghét nhất, hèn mọn nhất trong công ty, sau đó tỏ tình với anh ta.”
Tôi mở to mắt, hít một hơi thật sâu và lùi lại một bước.
Tên điên này thật độc ác.
“Sao cậu dám!” Tôi hét lên, lấy tay che mặt: “Sáng nay tôi đã tát vào mặt cậu, đừng tưởng tôi không dám làm gì…”
"Ồ, thế thì tôi sẽ bắt đầu cạo tóc đây." Hắn nói, cầm con dao làm bếp bên cạnh lên và cắt bím tóc dài của tôi.
"Này! Đợi một chút!" Tôi đưa tay ra.
Chậc. Tôi xuống nước chịu thua trước.
Hắn ngừng cắt tóc bằng con dao làm bếp và nhìn tôi với nụ cười lạnh lùng trên môi: "Hay là chúng ta đình chiến trước đi?"
“Được, được,” tôi đáp chiếu lệ, rồi nhanh chóng như vô ý nói thêm: “Bỏ dao làm bếp xuống trước đã.”
Hắn đặt con dao làm bếp vào trong ổ dao, chỉnh lại quần áo, lấy tư thế đàm phán mở miệng: “Hiện tại cả hai chúng ta đều bất lợi, cho nên trước khi cơ thể được đổi về, chúng ta cần phải điều chỉnh chiến lược trước. Nói cách khác, trước mắt chúng ta phải hợp tác một thời gian.”
Hắn nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt hiện lên sự khiêu khích và thăm dò.
Tuy rằng thật lòng không muốn đồng ý, nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể thỏa hiệp như thế này.
Tôi cố chịu đựng cơn ngứa răng lên tiếng: "Nếu mọi thứ không trở lại bình thường trước thứ Hai, chúng ta cần bàn bạc cách giải quyết cuộc sống của đối phương."
“Đồng ý.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Chậc, bộ dạng đáng ghét này.
Lại còn ở trên khuôn mặt của tôi nữa chứ!
Sau đó, chúng tôi thảo luận về cách đối phó với các tình huống công việc tương ứng của mình, cố gắng duy trì hoạt động trong khi tìm cách xử lý vấn đề này.
Nhưng tôi không hiểu chút nào về mấy cái gọi là công nghệ sinh học của hắn. Còn hắn thì không thể hiểu được các kế hoạch quảng cáo của tôi. Vì vậy, cuối cùng, chúng tôi cùng nhau đề xuất chiến lược “giả vờ ốm trong tình thế cấp bách” và chỉ được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt.
Phần tiếp theo của cuộc thảo luận là về cách ứng phó với cuộc sống thường ngày.
Điều đáng ngạc nhiên là tuy chúng tôi là đối thủ một mất một còn nhiều năm của nhau nhưng lại hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của đối phương. Điều này thực sự đã giúp chúng tôi tháo gỡ được rất nhiều rắc rối. Vậy là chuyện này đã được giải quyết mà không cần phải trao đổi nhiều.
Bàn bạc suốt buổi sáng thì đã đến gần trưa.
Tôi duỗi người, mở miệng ngáp.
"Đừng làm những chuyện thô lỗ như vậy với khuôn mặt tôi." Hắn cúi mí mắt không nói gì nhìn tôi hai giây, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Chậc, cậu vẫn còn có hình tượng à?”
“Ồ, nhân tiện,” hắn đã đi đến cửa ra vào còn quay lại: “Thêm Wechat đi.”
"Nếu có thắc mắc gì thì liên hệ với tôi cho tiện." Hắn lắc lắc điện thoại rồi quay người rời đi.
Ồ, từ nhỏ đến lớn đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay lại muốn thêm Wechat của tôi.
Bởi vì hai chúng tôi là kẻ thù lâu năm, hồi trung học phổ thông dưới sự thúc giục của cha mẹ, có lần chúng tôi đã thêm Wechat... và xóa nhau ngay sau đó.
Tôi mở điện thoại ra nhìn Wechat của hắn, thuần thục tìm kiếm ra Wechat của tôi, sau đó đột nhiên nhớ tới một việc:
“À, đúng rồi!" Tôi ngẩng đầu gọi to.
Hắn đã bước một chân ra khỏi cửa, dừng lại và quay đầu nhìn tôi.
“Tại sao trong nhật ký của cậu lại có tên tôi?!” Tôi nhướng mặt nhíu mày, tỏ ra thái độ kiêu ngạo và ngang ngược của đại ca xã hội đen chấn vấn đàn em: “Cậu dùng tên tôi để luyện chữ đấy à?”
Hắn sững người, sắc mặt trông rất kỳ lạ.
Hừ, quả thực có vấn đề, bị tôi bắt được rồi.
Bước chân hắn đã bước ra ngoài lại quay trở lại. Xoay người đối mặt với tôi, sắc mặt trầm xuống: “Cậu xem trộm nhật ký của tôi sao?”
"Này——! Đó là của tôi——" Tôi cố tình nhấn mạnh từ "tôi" này, hơn nữa ai biết đó là nhật ký cơ chứ.
“Thời buổi này ai còn viết nhật ký nữa?" Tôi vô lại nghiêng đầu, quơ quơ cánh tay trước mặt giương mắt nhìn hắn.
Đôi mắt hắn híp lại: “Cậu có thể đừng dùng thân thể của tôi làm mấy loại động tác lưu manh như vậy được không?”
Khóe miệng tôi nhếch lên mỉm cười. Rất lưu manh sao? Vậy sau này tôi càng muốn như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đen láy và nói với giọng điệu thản nhiên: "Bởi vì gần đây tôi muốn tập làm bùa chú nên lấy tên của cậu ra luyện tập.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi, đóng sầm cửa.
Mắt tôi mở to, đứng đơ ra tại chỗ.
Tên ôn dịch này quá độc ác!
Lại còn muốn dùng ma thuật để tấn công tôi!
Tôi thật sự kinh ngạc, tên ôn dịch này thế mà lại thật sự đang học ma thuật...!
Lúc này đây tôi đang đứng há hốc mồm trong phòng của hắn, tưởng tượng ra một vòng tròn ma thuật khổng lồ xuất hiện trước mắt mình.
Mấy ngày nay, ngoại trừ ứng phó với những vấn đề thường ngày trong cuộc sống của Cố Diệp Huy, buổi tối tôi về đến nhà còn tranh thủ lục soát tìm manh mối trong phòng hắn. Bởi vì tôi luôn cảm thấy bí mật của việc hoán đổi thân thể của chúng tôi nằm ở trên người đối phương.
Kết quả - - lần tìm kiếm này, thật sự lại tra ra được.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra sự thật trong nhật ký của hắn ta là vào thứ Hai: Hôm say rượu, hắn viết hai chữ “ma thuật” bằng nét chữ lộn xộn, tiếp nối là một dòng chữ “viết tên em”. Nhưng đó không phải là một câu hoàn chỉnh, làm cho người khác đọc mà không hiểu gì cả...
Vào thứ tư, tôi lại tìm thấy một bức chân dung hình như là của tôi trong cuốn sổ phác họa của hắn. Trên bức chân dung, trên đầu người đó buộc một chiếc khăn lụa đốm trắng, mặc một chiếc áo sơ mi cổ điển. Đây chính là trang phục của tôi khi tham gia cuộc thi ca sĩ trong trường đại học vào năm thứ hai. Tôi còn nhớ rất rõ.
Về lý do tại sao tôi nghĩ bức chân dung đó "hình như" là của tôi, là bởi vì khuôn mặt trong bức chân dung đã bị bôi đen hoàn toàn bằng bút chì đen. Những đường chì đen lộn xộn bao phủ toàn bộ bức chân dung, nhìn mà giật cả mình.
Trời ạ, nếu đây thực sự là tôi thì tên ôn dịch này ghét tôi đến chừng nào. Hành động này thực sự quỷ dị. Hành vi tiểu nhân nhỏ mọn này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Điều làm tôi khó chịu nhất là tối hôm nay, tôi tìm thấy một vòng tròn ma thuật khổng lồ dưới gầm giường của hắn!
Chẳng trách tôi choáng váng hồi lâu, mồm cứ há hốc mãi.
Bạn có thể tưởng tượng được không?! Ở Trung Quốc thế kỷ 21, một người đàn ông làm trong lĩnh vực khoa học thế mà lại cất giấu một ma trận phép thuật trong nhà mình?
Lần đầu tiên tôi thấy sốc và nghi ngờ về vấn đề này như vậy. Nó thực sự đã phá vỡ hoàn toàn sự hiểu biết của tôi về Cố Diệp Huy.
Điều thứ hai tôi nghĩ đến là: Liệu những thứ này có liên quan gì đến việc hoán đổi thân thể của chúng tôi không? !
Thế là ngày hôm sau - tôi lao xuống lầu vội vã đến công ty của mình.
Nhìn công ty quen thuộc này, mới cách đây không lâu còn mang lại cho tôi rất nhiều vinh quang, hãnh diện mà bây giờ không thể bước vào, tôi cảm thấy có chút chán nản.
Tôi đứng ở dưới tòa nhà, thỉnh thoảng lại đưa tay nhìn đồng hồ, chờ đợi trong gió lạnh. Thỉnh thoảng có vài người đẹp đi ngang qua liếc nhìn tôi, tôi nhướng mày nhìn họ.
Người đẹp vừa đi vừa mỉm cười che mặt, để lại cho tôi một tràng cười khúc khích.
Cố Diệp Huy bước ra khỏi tòa nhà, liền nhìn thấy tôi đang trêu chọc con gái. Hắn bị sốc và choáng váng, rồi tỏ ra rất bất bình với hành vi của tôi.
Tôi vẫy tay chào hắn: "Lại đây, lại đây.”
Hắn vừa đi tới, tôi liền đưa tay tóm lấy cổ hắn (có lợi thế về chiều cao thật tốt) và kéo hắn lên tầng trên cùng của tòa nhà.
"Này, cậu có thể chú ý đến hình tượng một chút được không? Đừng cứ xử như kẻ lưu manh thế.” Hắn kéo tay tôi ra và nói: "Tôi ở công ty rất chú ý giữ gìn hình tượng của cậu.”
Khi chúng tôi đến khu vực có bóng râm của tòa nhà bên cạnh, tôi buông hắn ra, đứng ở phía đối diện và cứ yên lặng nhìn hắn.
Hắn cau mày nhìn tôi, ánh mắt không những khó chịu mà còn có chút nghi hoặc.
Tôi: "Nói đi. Ma trận pháp thuật của cậu là cái gì vậy?”
"...Cái quái gì cơ?" Lông mày và mắt hắn nhíu lại với nhau, khiến mặt tôi trông không chẳng khác nào một dấu chấm hỏi màu đen.
"Ma trận pháp thuật." Tôi tiến đến gần hắn, trên mặt mang theo vẻ hùng hổ của một tên xã hội đen: "Cậu sẽ không ở đây giả vờ giả vịt với tôi đấy chứ?"
“Lát nữa tôi sẽ đi tìm Hách Kiến Tài.” Mặt hắn không chút biểu tình nhìn tôi, đột nhiên nói.
Hách Kiến Tài là một tên khốn nổi tiếng trong công ty chúng tôi. Anh ta là người bị tất cả nhân viên nữ trong công ty tôi coi thường.
“Cậu đang định làm gì vậy?” Tôi choáng váng, bối rối vì sự thay đổi chủ đề đột ngột này.
“Tôi sẽ nói với anh ta rằng tôi thích anh ta.” Mặt hắn vẫn không biểu cảm gì, nhìn tôi bằng ánh mắt thờ ơ.
"Cậu đang làm gì vậy?! Cậu bị điên à?!" Tôi nhìn hắn chằm chằm, nỗi sợ hãi hiện rõ ánh mắt.
“Vậy thì cậu nói chuyện cho tử tế đi,” hắn dịu giọng nói với tôi: “Nào, trước tiên hãy khôi phục khoảng cách bình thường trước đã.” Hắn dùng một tay ra hiệu nhẹ nhàng giữa ngực tôi và ngực hắn.
Bởi vì vừa rồi tôi đang muốn áp bức hắn cho nên đứng cách hắn rất gần, nhìn hắn bằng ánh mắt trịch thượng, kiêu ngạo.
"Tiếp theo hãy giữ vẻ mặt tự nhiên, đừng như lưu manh thế." Hắn nhìn tôi lùi lại một bước và tiếp tục nói, mắt vẫn chăm chú theo dõi biểu cảm của tôi.
Tôi mím môi, rũ mi nhìn hắn hai giây: “Mẹ nhà cậu…”
“Bây giờ tôi lập tức đi tìm Hách Kiến Tài.” Hắn xoay người rời đi.
"Này! Này!" Tôi lập tức cúi người xuống và xoay lại đuổi theo hắn trong gió mà không quan tâm đến hình ảnh của mình nữa, cố kéo hắn lại.
Ồ, không sao, dù sao đây cũng là hình tượng của hắn nên tôi chẳng quan tâm nữa.
Lần này thái độ của tôi đã tốt hơn rất nhiều.
Tôi mỉm cười nhìn hắn: “Thế cậu muốn gì?”
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sắc mặt thả lỏng: "Ừ, thế này tốt hơn nhiều rồi."
Tốt rồi.
Tôi mỉm cười như một người phục vụ khách hàng.
“Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?” hắn hỏi.
“Ma trận pháp thuật trong nhà cậu." Tôi vẫn giả vờ cười, miệng gằn từng chữ.
Hắn do dự một lúc rồi lại khẽ cau mày: "Cái gì cơ?"
Tôi cũng cau mày quan sát biến đổi trên khuôn mặt của hắn, hắn cũng nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Ma trận pháp thuật.” Tôi nhắc lại.
“Cậu bị bệnh à.” Hắn trả lời ngay lập tức.
“Cậu mới là người có bệnh!” Tôi không nhịn được nữa, lập tức giơ tay định g..iết hắn.
"Này, Hách Kiến Tài." Hắn thờ ơ đưa tay ra và nhẹ nhàng chặn đường tấn công của tôi.
Tay tôi dừng lại trên không trung.
Tôi cúi đầu cười giận dữ: “Được.”
Sau đó ngẩng đầu nói: “Chỉ cần cậu không đi tìm Hách Kiến Tài, mọi việc có gì từ từ nói.”
Hắn mỉm cười.
C..hết tiệt, tôi nhất định phải tìm được cách áp chế hắn...
"Vừa rồi cậu muốn nói cái gì?" Tâm tình hắn rất tốt, bình tĩnh hỏi.
Tôi lấy điện thoại ra và cho hắn xem những bức ảnh tôi đã chụp.
Có lẽ hắn đã bị sốc, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào nó trong năm giây, nếu tôi không thu điện thoại lại, có lẽ hắn còn muốn xem thật lâu nữa.
"Này." Tôi vẫy vẫy tay trước mắt hắn và đưa lưng dựa vào tường.
Bây giờ tôi đã biết, chuyện này không phải do hắn làm.
"Cái này ở đâu? Dưới gầm giường của tôi à?" hắn ngước lên nhìn tôi hỏi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Phải."
“Sao cậu lại nghĩ đến việc di chuyển giường của tôi?”
Đây là một câu hỏi đột ngột, làm sao hắn có thể luôn nhận thấy điểm bất thường.
“Bởi vì tôi nghĩ trong phòng cậu rất khả nghi nên đã kiểm tra.” Tôi nhẹ nhàng liếc mắt, vẫn dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực.
"Không phải là nó thực sự đã bị phát hiện đấy chứ."
Hắn nghiêm túc nhìn tôi một lúc lâu rồi trả lời: “Cậu lại cư xử như lưu manh rồi”.
“Chậc,” tôi vội bỏ tay xuống, đứng thẳng lưng lên: “Mệt mỏi thật.”
“Cậu phát hiện ra khi nào?”
"Tối hôm qua."
“Còn phát hiện ra điều gì kỳ lạ nữa không?”
“Trong nhật ký của cậu có ghi lại hai từ "ma thuật".”
Hắn chợt cau mày, vẻ mặt nhìn tôi dần trở nên nghiêm trọng.
"Còn gì nữa không?"
Tôi biết rằng loạt những câu hỏi bình tĩnh và hợp lý của hắn có nghĩa là hắn đang trở nên rất nghiêm túc.
"Còn có một bức chân dung trong sổ phác họa của cậu, hình như là vẽ tôi nhưng mặt bị bôi đen. Ồ ~" Tôi vô thức dựa vào tường, khoanh tay vì cảm thấy hơi lạnh.
Kết quả là - ai biết được - anh chàng này sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, lông mi hạ xuống nhẹ nhàng và nhanh chóng, chớp mắt vài cái.
Giỏi lắm.
"Bức chân dung là do cậu vẽ?" Tôi cao giọng hỏi.
Hắn vẫn cụp mắt nhìn vào bức tường sau lưng tôi.
"Cậu có ác cảm với tôi sao?! Không đến mức hèn hạ tìm cách ám hại sau lưng tôi như vậy chứ?!" Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
"Sao cậu cứ lục lọi đồ đạc của tôi thế?" Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt trở về trạng thái tự nhiên, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng bộc lộ lý lẽ của mình.
"Tôi nói rồi, tôi muốn tìm kiếm manh mối!"
Nếu không kiểm tra ra, tôi sẽ không biết sau lưng hắn lại giở trò nhỏ nhặt như vậy với tôi!
“Sau này đừng lục lọi đồ của tôi nữa.” Hắn ngẩng đầu lên, lấy lại sự tự tin: “Đây là quyền riêng tư cá nhân.”
Ồ, bây giờ hắn cũng biết nói chuyện riêng tư rồi sao?
Nguyền rủa tôi sau lưng thì không tính à?
"Cậu không có lật qua đồ của tôi sao? Không có sao?" Tôi hét lại.
Kết quả là.. tôi chờ đợi..
Hắn sửng sốt, sau đó quay mặt đi, mặt đỏ bừng: "Không có.”
? ? ? ! ! !
Tên khốn này đã nhìn thấy cái quái gì vậy? !
Tôi cuống cuồng truy vấn: "Cậu nhìn thấy cái gì rồi?! Cậu đã nhìn cái gì rồi?!"
Hắn quay mặt đi, tránh né sự truy đuổi tra hỏi của tôi.
Cuối cùng, hắn không thể cưỡng lại được câu hỏi của tôi, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy: "... Lúc học cấp hai, cậu nhìn lén tôi bơi lội cảm thấy cơ bụng tôi không tệ phải không?”
C..hết tiệt! Tôi đã quên mất điều này! Mặt tôi đỏ bừng. Tự đào cho mình một cái hố!
Tôi thực sự muốn đem những gì mình đã viết hồi học cấp 2 chôn đi!
Lần này hắn trở nên hăng hái hơn, cong môi và nhìn tôi cười tự hào: “Tôi lại không biết cậu là người hai mặt như vậy đấy.”
"Đó là... cậu im đi và đừng nói nữa!" Tôi vung tay xù lông: "Đúng vậy! Đó là những cảm nhận khi tôi còn là trẻ vị thành niên, thiếu hiểu biết! Tôi cố tình viết sai sự thật như vậy vì ngay từ khi học cấp 2, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế này. Tôi cố ý viết như vậy để xem hôm nay cậu có lục lọi đồ của tôi không! Đúng thế! Chính là như vậy!"
Tôi nói một tràng, máu dồn lên mặt.
Cuối cùng, tôi cũng đưa tay chỉ vào hắn: "Cậu không được phép lục lọi đồ của tôi!"
Hắn nghiêm túc nhìn tôi, trên môi nở một nụ cười mơ hồ: “Vậy thì cậu cũng không được phép lục đồ của tôi nữa.”
"Nhất trí."
Cứ như vậy chúng tôi đã thồng nhất sẽ không lục soát đồ đạc của nhau nữa.
Tôi về nhà vào buổi tối.
Đùa thôi!
Hắn đã khám phá ra bí mật thầm kín của tôi, vậy tôi cũng phải tìm cho được bí mật của hắn!
Thế là tôi bắt đầu điên cuồng bới tung mọi góc gách trong phòng hắn!
Sau đó cứ tìm thấy bất cứ thứ gì, tôi sẽ chụp ảnh lại và gửi Wechat cho hắn, làm hắn tức c..hết.
Tuy nhiên, Cố Diệp Huy gần như trả lời ngay lập tức.
Trong nháy mắt hắn cũng gửi lại cho tôi một đống đồ vật sau khi lục lọi phòng tôi để trả đũa tôi.
“Moẹ kiếp! Chẳng phải chúng ta đã đồng ý không lục soát đồ đạc của nhau sao?”
Nói không giữ lời!
Cuối tuần, Cố Diệp Huy đến nhà hắn và tận mắt nhìn thấy vòng tròn ma thuật kỳ quái kia.
Hắn còn tập trung nghiên cứu kỹ hơn cả tôi, thậm chí còn dùng kính lúp để quan sát, phân tích.
Chậc, cũng ra vẻ quá.
Chúng tôi đã nghiêm túc thảo luận về khả năng của vòng tròn ma thuật này.
Cuối cùng, trước sự thật kỳ lạ này, chúng tôi, những thanh niên thế hệ mới của thế kỷ 21, buộc phải tin rằng vấn đề này khá quỷ dị và thực sự có thể liên quan đến ma thuật.
Rốt cuộc, bây giờ chúng tôi đã thực sự bị hoán đổi thân xác - bản thân việc này đã rất quỷ dị rồi.
Nhưng tại sao vòng tròn ma thuật lại xuất hiện dưới gầm giường của Cố Diệp Huy? Hắn đã quan sát quanh phòng tôi và không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào kỳ lạ, ngoại trừ một loạt tác phẩm điêu khắc bằng cát về tôi xuất hiện trên mạng xã hội.
Đối với câu hỏi này, câu trả lời của tôi là: “Có thể có một số kẻ xấu muốn hãm hại cậu”.
"Không, tôi nghĩ họ là muốn hãm hại cậu." Hắn ta cau mày, quay lại nhìn tôi.
Trước sự nghi ngờ của tôi, hắn yêu cầu tôi ngồi xổm xuống và dùng kính lúp nhìn thật kỹ vào vòng tròn ma thuật.
Lúc đầu tôi không muốn nghĩ như hắn, cho đến khi tôi nhìn thấy tên mình trong kính lúp.
Tên của tôi được viết quanh co trong vòng tròn ma thuật, phông chữ rất nhỏ và mờ nên tôi không nhìn thấy bằng mắt thường trước đó.
Tôi sững người tại chỗ, lưng toát mồ hôi lạnh.
"Việc này không phải chuyện nhỏ, tôi nghĩ chúng ta cần phải cùng nhau hành động." Sau khi tôi đứng dậy, Cố Diệp Huy cau mày nhìn tôi, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
Tôi đồng ý ngay lập tức.
Vì vậy, vào ngày này, lần đầu tiên trong đời, tôi và hắn chọn làm việc cùng nhau.
-----
Nguồn: Zhihu
Đề cử: Ổ Ẩm Ương
Editor: Thu Hồng, Nhuquynh Le
Beta: Nhân Trí