Đối thủ một mất một còn của tôi gần đây có gì đó hơi lạ.
Tôi đang lật nhật ký của hắn, bên trong thế mà lại viết đầy tên của tôi.
Có thể nhìn thấy ba chữ “Hạ Khả Hân” xiêu xiêu vẹo vẹo ở khắp nơi ở các góc của cuốn sách.
Cảnh tượng quỷ dị này làm cho khóe miệng tôi méo xệch, lông mày nhíu lại.
Ơ, nhưng mà sao nhật ký của hắn lại ở trước mặt tôi?
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Sáng nay thức dậy, tôi phát hiện mình biến thành tên ôn dịch kia rồi.
***
Cố Diệp Huy và tôi từ nhỏ đã chướng mắt nhau.
Ba tuổi, hắn giật b.í.m tóc tôi, tôi thì bứt tóc hắn.
Năm tuổi, hắn cướp đồ chơi của tôi, tôi đè hắn ra đánh. Hai đứa tôi đánh nhau ngay giữa lớp, khiến giáo viên cả trường phải chạy tới can.
Tám tuổi, hắn dán bã kẹo cao su tích lũy mấy năm trời lên bàn của tôi, tôi đem giẻ lau nhà bẩn thỉu nhiều năm chưa giặt để lên đầu hắn.
Mười hai tuổi hắn giẫm lên bàn để lại dấu giày trên bàn học và sách vở của tôi, tôi xé tất cả vở bài tập của hắn. Điều này dẫn đến năm tốt nghiệp tiểu học hai chúng tôi cùng đứng trên bục giảng để thành khẩn nhận lỗi.
Mười lăm tuổi, hắn trắng trợn công khai sự tích tè dầm của tôi cho cả lớp biết, tôi tường thuật lại việc hắn rớt xuống vũng bùn pha nước tiểu cho cả trường nghe.
Mười tám tuổi tốt nghiệp, hắn tặng tôi một bức hoành phi viết “Phàm phu tục tử, vô dụng”, tôi tặng hắn một bức tranh chữ ghi “Vô sỉ hạ lưu, bất tài”.
Bây giờ bọn tôi đã 26 tuổi, nhưng cứ thấy mặt nhau là phải cà khịa, không khịa là thấy bứt rứt.
Ai bảo chúng tôi lại làm việc trong cùng một thành phố đây.
Ba ngày trước tôi chủ trì thành công một kế hoạch quảng cáo thương hiệu, còn lên hot search vài lần, chủ thương hiệu vô cùng vui mừng, khen ngợi công ty chúng tôi.
Công ty còn quyết định thưởng cho tôi một khoản tiền siêu hậu hĩnh vào cuối tháng——
Mà cuối tháng này lại vừa mới là hôm qua thôi.
Thế nên hôm qua nhận được tiền thưởng, tôi mừng rỡ đến run tay, gọi các chị em tụ tập bên bờ sông hóng gió, ăn thịt xiên, uống rượu, ca hát chia vui.
Không ngờ tên ôn dịch Cố Diệp Huy cũng ăn cơm ở phòng bên cạnh, hai chúng tôi đều nghe thấy giọng nói của đối phương. Lúc đó tôi say rượu và hắn cũng say khướt.
Hai chúng tôi chỉ vào mũi đối phương rồi sáp lá cà sấn tới.
Sau đó… sau đó hai chúng tôi cãi nhau ầm ĩ bên đường.
Tôi vẫn còn nhớ nhóm chị em bạn dì chúng tôi và nhóm anh em chú bác của hắn cũng lao vào cãi nhau gần đó, cảnh tượng rất hoành tráng.
Nhưng sau đó…
Ký ức của tôi sau đó rất mờ nhạt…
Tôi chỉ nhớ đại khái rằng chúng tôi đã bị bạn bè kéo ra, sau đó tôi mơ mơ màng màng trở về nhà… Bố mẹ tôi phàn nàn vài câu, rồi tôi ngã nhào xuống giường mà không thèm tắm rửa…
Nằm xuống liền ngáy o o. Sau đó liền rơi vào trạng thái ngủ quên trời quên đất.
Khi tôi thức dậy thì đã tôi biến thành tên ôn dịch này!
Trời ạ, có quỷ mới biết sau khi tỉnh lại, nhìn thấy chính mình trong gương với khuôn mặt xấu xí đáng ghét này, tôi tức giận và suy sụp đến thế nào.
Tôi đã phải mất đến ba phút để chấp nhận sự thật này. Điều đầu tiên tôi có thể làm sau khi nhận ra điều này là: tát thật mạnh vào mặt mình một cái.
Một là để kiểm tra xem mình đang mơ hay tỉnh, hai là vì tôi muốn tát vào mặt tên ôn dịch này. Điều đó thật sảng khoái, mặc dù người đau là… tôi.
Nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tôi đã cố tiếp nhận sự thật, nhưng mà……
Đây chính là biến thái! À không, là chuyển giới!
À cũng không phải, mà là biến đổi thành một người khác!
Nhưng lại là người mà tôi ghét nhất, điều này thật khó tưởng tượng.
Giữa ban ngày ban mặt, dưới ánh sáng mặt trời, trong thời đại khoa học mới vinh quang chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể phát sinh tình huống “hoán đổi thân xác” như vậy chứ??!
May mà hôm nay là cuối tuần, tôi cũng không cần đi làm.
Công ty Cố Diệp Huy nghiên cứu phát triển công nghệ sinh học gì đó… Tôi khẳng định không gì là không thể xảy ra.
Bây giờ tôi đang cố nhớ lại thật kỹ xem chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua…
Ừm! Hôm qua tôi đã uống rất nhiều! Chẳng lẽ nguyên nhân là do rượu? Conan “lớn biến thành nhỏ”, còn tôi bị “hoán đổi thân xác”?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi bèn đi tới quán thịt nướng đêm trước, gọi toàn bộ rượu ngày hôm qua ra uống lại một lần..
Nhưng mà không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Tôi còn mua đủ các loại rượu từ nổi tiếng đến không tên tuổi trên thị trường về nhà xếp thành một hàng và uống lần lượt hết loại này đến loại khác.
Cũng may cha mẹ Cố Diệp Huy bình thường đều không có ở nhà, nếu không nhìn thấy tôi làm chuyện này nhất định sẽ đánh c..hết tên ôn dịch Cố Diệp Huy này…
Như vậy cũng rất tốt, ha ha ha ha ha ha!!
Tôi mở một loạt rượu ra, nếm thử từng chai một, uống đến mức miệng lưỡi gần như tê dại. Chai cocktail đang uống này nếm còn không ra nổi vị gì nữa rồi. Nhưng mà tôi vẫn chưa có hoàn hồn.
“Cốc Cốc Cốc”
Ngay khi tôi còn đang chép miệng ngẩng đầu chờ được hoàn hồn thì tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi giật mình, vội vàng dọn dẹp những chai rượu nằm la liệt dưới sàn.
“Mở cửa ra! Tôi nghe thấy tiếng cậu ở trong đó rồi.”
Tuy nhiên, giọng nói phát ra… sao lại quen đến vậy?
Tôi cau mày đen mặt kèm theo dấu chấm hỏi, không để ý đến mấy cái chai nữa mà bước tới mở cửa.
Kết quả là bị sốc ngay tại chỗ.
Người đứng ngoài cửa là tôi, tôi, tôi! ! ! !
Sau đó tôi mới nhận ra rằng vì quá sốc và mất niềm tin sau khi thức dậy vào buổi sáng, tôi chỉ tập trung vào việc làm thế nào để trở lại cơ thể của mình mà hoàn toàn quên mất rằng nếu bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của người khác thì cơ thể của tôi…
Tình huống hiện tại bày ra trước mặt tôi là gì đây?
Người đứng ngoài cửa là tôi. Nhưng biểu cảm đó lại không phải là của tôi.
“Tôi” ngoài cửa lạnh lùng, nhìn chằm chằm tôi ba giây rồi đi thẳng vào.
“Cái người này là ai đấy!!?” Tôi hét lên và nhanh chóng đóng cửa lại.
“Hạ Khả Hân.” Hắn bình tĩnh trả lời tôi.
Tôi vội vàng bịt miệng hắn lại: “Cậu đừng có dùng tên của tôi!”
Sau đó tôi ép “tôi giả” xuống ghế ngồi đối diện với tôi, hắn nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, còn tôi thì đang nghĩ cách moi ra sự thật từ người giả mạo này.
“Cậu sử dụng cơ thể của tôi như thế nào rồi?” Ai ngờ rằng “tôi giả” sẽ lên tiếng tấn công tôi trước.
Tôi trừng mắt.
“Sáng sớm đã mở tiệc rượu rồi?” Hắn liếc nhìn dãy chai lăn lóc đủ màu trên sàn, giọng điệu nhẹ nhàng cao lên, lộ ra sự mỉa mai.
“Cậu là tên ôn dịch Cố Diệp Huy!” Tôi nhảy dựng lên.