Đón Em Trở Về

1


1.

Khương Ngọc Minh đã họp quá giờ trưa đến ba mươi tám phút, Tuấn Lâm đã nhìn đồng hồ ba lần, không biết có nên nhắc nhở anh một chút hay không, cuối cùng khi đến phút bốn mươi sáu, Khương Ngọc Minh mới đứng dậy nói tan họp, còn không quên bồi thêm một câu: “Mọi người nghỉ bù giờ một tiếng nhé, xin lỗi mọi người đã quá giờ nghỉ.” 

Tuấn Lâm nhìn Khương Ngọc Minh bần thần rời đi, không biết phải nói gì, đám nhân viên nhìn người sếp của mình, chỉ biết lặng lẽ chạy “trối chết”..

Chẳng là ba giờ trước, khi Khương Ngọc Minh vừa mới tới văn phòng đã nhìn thấy một vị khách không mời mà tới, người đàn ông không để bất cứ ai vào trong mắt như anh, nhưng ngay khi vừa bước chân ra khỏi thang máy đã không tự chủ được mà dừng lại bước chân, khiến cho Tuấn Lâm đang báo cáo ở đằng sau suýt chút nữa đ.â.m sầm vào người anh, mà Tuấn Lâm cũng không tin được người phụ nữ đang cầm tách trà ngồi ở ghế sofa đằng kia. 

Anh nhìn sang trợ lý, cô gái nhỏ đã cuống quýt chạy tới nói: “Dạ thưa sếp, tôi đã nói với cô ấy rằng không hẹn trước thì không thể gặp, nhưng cô ấy kiên quyết nói mình chờ được ạ. Tôi rất xin lỗi ạ.” 

Người phụ nữ ấy đã đứng lên, bước chân cũng ngại di chuyển, giọng nói cất lên làm người ta không khỏi rung động: “Có thể xin anh mấy phút không?”

Sau đó, quả thực Tuấn Lâm không biết hai người họ đã nói cái gì, chỉ có mười phút, cái gì làm sếp của hắn thất thần đến như vậy??

Nhưng Tuấn Lâm biết chắc chắn, đó chính là Khang Cẩm Ngọc, mối tình đầu của sếp hắn!!!

Khương Ngọc Minh đã hút đến điếu thuốc thứ tư, trong đầu anh vẫn luẩn quẩn giọng nói của người phụ nữ c.h.ế.t tiệt kia, anh nhìn tập tài liệu dày cộp trên bàn, cuối cùng vẫn không tự chủ được mở ra, chỉ là anh không hề biết, trên trán anh đã nổi từng cơn, từng cơn gân xanh..

1 tiếng trước..

“Lâu rồi không gặp em.” Cô thật sự rất gầy..

“Khương Ngọc Minh, em cũng không dài dòng nữa, em cần anh giúp đỡ.” 

Tay Khương Ngọc Minh ngừng lại, anh đặt ly nước xuống bàn, hai người ngồi ở ghế sofa cho khách, tuy không xa nhưng cũng không gần, anh nhìn cô, ý chỉ cô cứ nói tiếp.

“Em muốn anh hỗ trợ làm luật sư của em trong vụ kiện ly hôn.”

“Có lẽ em đến nhầm chỗ rồi, chuyên môn của tôi là luật kinh tế, không phải là luật hôn nhân và gia đình, tôi sẽ giới thiệu cho em một luật sư..”

“Em muốn là anh.” Khang Cẩm Ngọc trực tiếp ngắt lời anh, cô thở dài một hơi bất lực, lại nói: “Dẫu anh cũng biết, người chồng của em là ai, nếu không phải là anh, không ai có thể chống lại anh ta.” 

Khương Ngọc Minh vô cùng nhẫn nại, anh nhìn đồng hồ trên tay, năm phút nữa anh có cuộc họp: “Dù vậy, đây cũng không phải chuyên môn của tôi.”

“Tôi sẽ bảo Tuấn Lâm gửi sang mấy vị luật sư có danh tiếng, em có thể tham khảo thử xem, có quyền thế đến đâu cũng không thể chống lại được công lý, cái này em có thể yên tâm. Giờ tôi phải đi họp rồi, không thể tiếp em hơn. Tuấn Lâm sẽ tiễn em nhé.” 

Khang Cẩm Ngọc biết Tuấn Lâm, cậu ta học dưới Ngọc Minh ba khóa. 

“Ngọc Minh..” 

“Khang tiểu thư, em hãy nhớ lúc đó, chính em là người nói sau này gặp lại hãy coi như là chúng ta không hề quen biết. Tôi sẽ báo Tuấn Lâm tiễn em.”

Nhưng khi Khương Ngọc Minh vừa mới đi được ba bước đã nghe thấy một tiếng gì đó, khi anh xoay người lại, trong ánh mắt anh, sự bàng hoàng, sững sờ..

“Cẩm Ngọc?” 

“Xin anh hãy giúp em..”

Trên người của Khang Cẩm Ngọc đầy những vết thương chi chít, to nhỏ chồng chéo lên nhau, có vết thương còn chưa lành, vẫn còn tím bầm, có vết vẫn còn đo đỏ..

Anh đưa tay lên không trung rồi lại hạ xuống, anh mắt không dám nhìn thêm mà quay ra chỗ khác, cuối cùng day day thái dương, có chút không biết nói sao: “Sự việc xảy ra bao lâu rồi?” 

 

Trong tập tài liệu có rất nhiều, rất nhiều những giấy khám sức khỏe, từ bạo hành sức khỏe tinh thần đến thân thể, khi tờ giấy khám tỷ lệ thương tật đến hai mươi tư phần trăm, ở trên mu bàn tay của Khương Ngọc Minh đã nổi đầy gân xanh, nắm thành thành quyền.. Trong tập tài liệu còn có bằng chứng ngoại tình, anh nhìn từng thời gian một, đã ba năm, vậy tức là từ thời gian kết hôn đến bây giờ, cô đều chịu đựng như thế này hay sao? 

 

Một lần nữa gặp lại Khang Cẩm Ngọc đã là năm ngày sau, cô ngồi ở ghế sofa trong buộc tiệc lớn, lần lượt lần lượt tiếp chuyện người đến rồi đi, ly rượu cứ thế đã vơi rồi đầy, anh nhìn quanh một lượt, không thấy Hà Dũng Thịnh đâu, lúc này cô cũng đã nhìn thấy anh, bình tĩnh hơi nâng ly rượu lên một chút như một lời chào.

Anh nhớ cô có nói “em không có nhiều thời gian, em phải trở về rồi.” 

Ngọc Minh, xin anh đấy..

 

Cô ngồi ở đó, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt vô cùng sang trọng xinh đẹp, dáng vẻ nhẹ nhàng, từng cử chỉ vô cùng đúng mực. Mãi tóc xoăn xõa tung sau lưng, mỗi động tác của cô cất lên đều đúng mực thư thái.. Anh thu lại cảm xúc cá nhân, nói chuyện với một người vừa đi đến chỗ anh: “Công tố viên Lý.” 

 

Khi người kia đã đi xa rồi, anh nhìn quanh bốn phía xác định có hai người đứng từ phía xa đang nhìn về phía cô, không nói gì cũng không bước đến, cầm ly rượu đi về hướng khác, chỉ khi thấy Khang Cẩm Ngọc khuất sau cánh cửa, mà hai người kia cũng lập tức di chuyển, anh đã xác định đúng như mình dự đoán. Xem ra, hôm nay chưa thể tiếp cận được cô. 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.