1
Ta tên Lâm Khinh Trọng, mẹ ta là Tĩnh Viễn hầu.
Mẹ ta nói đặt tên ta như vậy là muốn người khác biết được sự quan trọng của Lâm gia chúng ta!
Bởi vì từ nhỏ ta đã có sức khỏe hơn người, mười lăm tuổi ra chiến trường, mười bảy tuổi đã tiếp nhận trường thương của mẫu thân, ngang dọc biên ải, đánh đâu thắng đó.
Mẹ ta nói quyền thế nhà ta quá lớn, sợ có một ngày sẽ rơi vào kết cục chó săn bị nấu chín, tốt nhất là nên gả cho một hoàng tử không có thế lực.
Ta không muốn, ta muốn gả cho tiểu đầu bếp biết nấu ăn trong doanh trại.
Tiểu đầu bếp không chỉ nấu ăn tuyệt đỉnh, mà còn dùng một đôi Lưu Tinh Chùy* rất giỏi, quan trọng hơn là tướng mạo rất tuấn tú.
Lưu Tinh Chùy*: là một loại chùy, một đầu là dây buộc còn đầu chùy thì nắm trong tay, dùng sức nhằm mục tiêu ném ra tấn công
Quan trọng hơn nữa là chúng ta đã trao đổi tín vật đính ước, hắn tặng ta trâm vàng và dao găm, ta tặng hắn khăn tay và vòng ngọc.
Nhưng không ngờ vào ngày vào kinh chờ nhận phong thưởng, tiểu đầu bếp tuấn tú kia cũng có mặt.
Ta trực tiếp quỳ xuống chỉ vào tiểu đầu bếp, rất nghiêm túc nói: ”Bệ hạ, thần mang thai hài tử của hắn, hắn còn nói sẽ cưới thần!”
”Thần xin bệ hạ ban hôn!”
Gả cho một đầu bếp, như vậy lão Hoàng đế chắc sẽ không nghi ngờ lòng trung thành của nhà ta nữa nhỉ?
Nhưng không ngờ thái giám bên cạnh Hoàng đế sợ đến nỗi phất trần cũng rơi mất: ”Thiếu tướng quân nên cẩn thận lời nói, đây là nhị hoàng tử!”
Khi đầu óc ta rối bời, phía sau ta lại vang lên giọng nói âm u: ”Nàng mang thai hài tử của ai?”
”Chẳng phải trong bụng nàng toàn là vịt quay, gà nướng, đường hồ lô, bánh đậu đỏ, khoai lang khô…”
Ta vội quay đầu nhìn mỹ nam cầm Lưu Tinh Chùy vội vã chạy tới, lại nhìn nhị hoàng tử đang không có chút cảm xúc gì trên mặt.
Hai người này sao lại giống hệt nhau vậy!
Nhưng miệng ta lại nhanh hơn não: ”Tâu bệ hạ, người kia không cưới thần, vị này cưới thần cũng được!”
Lão thái giám suýt nữa ném phất trần vào mặt ta: ”Cẩn thận lời nói! Vị này là thái tử!”
”Thái tử và nhị hoàng tử là song sinh!”
Lần này đến lượt ta không muốn, ta quỳ thẳng tắp: ”Nếu vậy, trong doanh trại của thần còn có một đầu bếp cũng biết dùng Lưu Tinh Chùy, thần nguyện gả cho hắn.”
Nhị hoàng tử từ từ giơ tay lên: ”Nhi thần chính là đầu bếp đó.”
Thái tử ném một đôi Lưu Tinh Chùy xuống chân ta: ”Nhi thần là người biết dùng Lưu Tinh Chùy.”
Nhị hoàng tử nham hiểm cong môi, móc từ trong ngực ra một miếng ngọc bội: ”Nhi thần đã định chung thân với Lâm tướng quân rồi.”
Thái tử không chịu thua kém, lôi từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay thêu hình búa sắt:
”Đây là vật đính ước mà Lâm tướng quân tặng nhi thần.”
Trong điện một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng ta run rẩy.
”Thần, thần, thần thật sự không nhận ra là hai vị hoàng tử ạ!”
Ta móc ra trâm vàng và dao găm mà họ tặng: ”Thần còn tưởng là hai người đều si mê thần, đính ước một lần tặng hai món bảo bối!”
Lão Hoàng đế hớn hở xem trò hay: ”Xưa nay trẫm là người công bằng, không bằng chia Lâm tướng quân làm đôi, mỗi người một nửa!”
Chân ta run dữ dội hơn, trong đầu toàn là hình ảnh mình bị chia làm hai nửa: trái một nửa, phải một nửa hay trên một nửa, dưới một nửa
Mẹ ơi, vẫn là mẹ đa mưu túc trí, kinh thành này quả là nơi ăn thịt người!
2
Lão Hoàng đế nói ta là con gái của Tĩnh Viễn hầu, dù có chia ta làm đôi cũng phải để mẹ ta vào thu xác.
Ta hiểu rồi, đây là muốn mẹ ta cũng vào kinh làm con tin.
Ta vừa ra khỏi điện đã ôm lấy cột hành lang khóc lóc thảm thiết: ”Ta đã nói sao trên đời lại có người hoàn hảo như vậy!”
”Vừa có thể vung đại chùy vừa có thể vào bếp nấu ăn!”
Ta đang khóc nức nở, phía sau đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí, bản năng sinh tồn khiến ta nhắm mắt tiếp tục khóc: ”Trời ơi, sao lại có thể chia một người hoàn hảo thành hai người hoàn hảo chứ!”
”Tay trái tay phải đều là phu quân của ta!”
Khi ta khóc nức nở, Sầm thái giám là thái giám thiếp thân bên cạnh lão Hoàng đế đầy vẻ bất lực đưa ta đến Trích Tinh Các, còn ân cần kể cho ta nghe Thái tử Vân Tụng và Nhị hoàng tử Vân Duy vì thua cược với bệ hạ nên mới bị đưa đến biên thành.
Nhưng đầu óc ta đâu phải làm bằng hồ dán!
Nhà ta ba đời trấn giữ biên cương, danh tiếng lẫy lừng, chắc chắn là bệ hạ nghi ngờ nhà ta nên mới để hai đứa con trai ruột của mình, một đứa ở tiền tuyến giám sát ta, một đứa ở hậu phương giám sát mẹ ta!
Giờ vào kinh thành, ngày nào Vân Tụng và Vân Duy cũng đến xem ta, hai người họ chắc sợ ta chết ngay trong Hoàng Thành, nếu vậy thì không biết làm sao ăn nói với mẹ ta!
Hừ!
Trâm vàng hay dao găm gì, vịt quay hay đường hồ lô gì, đều là để che mắt ta thôi!
Ta giả bộ một mặt chết lặng không màng thế sự để những người canh giữ ta mất cảnh giác để chuẩn bị trốn đi thì không hiểu sao Vân Duy lại nổi giận: ”Hoàng huynh ta đi xem mắt thái tử phi mà khiến nàng buồn bã đến thế sao?
”Những miếng khoai lang khô mà hắn mang cho nàng đều là ta phơi rồi hắn trộm!”
Ta chậm rãi lắc đầu giả vờ ngốc nghếch, trong lòng thầm nghĩ khoai lang khô liên quan gì chứ?
Thấy Vân Duy hất tay áo bỏ đi, ta ngơ ngác đi quanh sân tìm cách trèo tường thì Vân Tụng lại không biết từ mà đâu xuất hiện.
”Phụ hoàng ta định ban hôn cho Vân Duy lại khiến nàng buồn bã như xác không hồn thế này sao?”
”Con dao găm có thể chém sắt như chém bùn mà Vân Duy tặng nàng cũng là hắn trộm của ta!”
Vân Tụng nắm chặt cổ tay ta nghiến răng nghiến lợi: ”Nàng yêu hắn đến thế sao?”
Ồ, hai người này định đánh nhau vì ta sao?
Đánh đi, càng loạn ta càng dễ trốn.
Nhưng ngày nào hai người này cũng chỉ biết trách móc ta, không có ý định động thủ.
Ta chỉ có thể nhân lúc người canh giữ lơ là mà trèo tường nhưng vừa định chuồn đi thì trong viện đã có tiếng người: ”Thiếu tướng quân, Tĩnh Viễn hầu đã đến Hoàng Thành rồi.”
Nghe vậy, ta nhanh nhẹn trèo tường trở về: ”Thật sao? Mẹ ta đến rồi?”
Ta vừa đứng thẳng người thì đập vào mắt là vẻ giận dữ không che giấu được trong mắt Vân Tụng và Vân Duy.
Ta ngượng ngùng giải thích: ”Vẫn là máu mủ tình thân, nghe tin này ta thấy khỏe hẳn.”
Nửa nén hương sau, ta ngồi cạnh mẹ ta, bên trái ta là Vân Tụng, bên phải ta là Vân Duy.
Chủ yếu là hai người họ quá thông minh, thấy ta trèo tường trở về thì đã hiểu ta giả vờ ngốc để lừa người.
Còn ta thì khoanh tay tức giận, lúc ta vào kinh sao lại không có tiệc đón gió tẩy trần cho ta?
Hoàng đế nhìn thấy mẹ ta, hai mắt sáng ngời, khóe miệng cong lên không khép lại được:
“Trăm nghe không bằng một thấy, Tĩnh Viễn hầu quả nhiên oai hùng phóng khoáng, khí chất bất phàm!”
”Hoàn toàn là nhờ bệ hạ chăm lo quản lý mới khiến thần yên tâm đánh giặc, không phải lo lắng cho hậu phương.”
Mẹ ta cung kính nâng chén rượu về phía bệ hạ, một hơi uống cạn: ”Chỉ có đứa con gái này của thần đã làm phiền bệ hạ.”
”Cởi chuông phải do người buộc chuông, cứ để bọn trẻ tự giải quyết cũng tốt.”
Hoàng đế cười sảng khoái, liên tục gật đầu: ”Thế nhưng phu quân của Tĩnh Viễn hầu đã mất nhiều năm rồi, có thể tái giá không…”
Mẹ ta vội tiếp lời Hoàng đế: ”Thần đã có ý trung nhân, hơn nữa đã có hôn ước.”
Vân Tụng nâng chén về phía Vân Duy: ”Cha ngươi thất tình rồi! Ngươi cũng sắp thất tình rồi!”
Vân Duy trợn trắng mắt: ”Cha ngươi mới thất tình! Cả nhà ngươi đều thất tình!”
Chỉ có ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn mẹ ta: ”Mẹ lại làm lành với Vương thúc ở bên cạnh rồi sao?”
Mẹ ta tức giận trừng mắt nhìn ta: ”Bệ hạ nhân hậu, đợi con được phong thưởng thì trở về biên thành thành thân.”
”Khi ngoại tổ phụ con còn sống đã đính ước cho con từ bé rồi.”
Mẹ ta vừa dứt lời, sắc mặt bệ hạ đen xì cũng chậm rãi mở miệng: ”Con trai trẫm cũng thất tình rồi!”
Cả điện im phăng phắc, chỉ có Vân Duy cố nhịn cười, ”rầm” một tiếng quỳ xuống trước mặt mẹ ta:
”Hầu gia, Lâm Khinh Trọng đã mang thai hài tử của ta.”
”Vài ngày trước chính nàng ấy đã nói trong chính điện.”
Lần này đến lượt ta tê liệt, ta nhìn thấy cơn thịnh nộ trong mắt mẹ ta, chỉ cảm thấy cái chết sắp đến: ”Không phải, đấy là do ta nói dối! Ta không có!
”Ban ngày đánh giặc, ban đêm ngất vì than, làm sao ta có thời gian mang thai được!”
Mặt Vân Duy không đổi sắc nhưng lời nói ra lại khiến ta muốn chết: ”Như vậy chính là lừa dối Hoàng thượng a!”