Dracula hút nhầm máu người sói

Chương 1


1

Tôi tên Ngụy Điềm, là nửa ma cà rồng.

Mẹ tôi là ma cà rồng, còn cha tôi là người.

Về việc tại sao ở Trung Quốc lại có ma cà rồng, chắc phải hỏi lại các bậc tiền bối.

Tôi chẳng hứng thú gì với m.á.u người, cũng chưa từng ngửi thấy mùi hương đặc biệt của m.á.u người thượng hạng mà mẹ tôi hay nhắc đến.

Nhưng hôm nay, tôi đã ngửi thấy mùi hương ấy.

Thật sự rất quyến rũ!

Hôm nay là ngày tôi và bạn thân Tòng Dung hẹn nhau đi bar hàng năm.

Cô ấy chọn hôm nay vì có lý do.

Hôm nay là ngày Thất Tịch, một thầy bói từng nói với cô ấy rằng định mệnh của cô sẽ xuất hiện vào ngày Thất Tịch trong 4 năm đại học. Vì vậy, cô ấy chọn hôm nay đi bar, mong gặp được tình yêu của đời mình.

Tất nhiên, năm nay là năm cuối cùng rồi.

2

Tôi không mấy hứng thú với rượu, nhưng lại thích ngắm trai đẹp.

Dù sao con gái ai cũng theo đuổi cái đẹp mà.

Năm nay Tòng Dung chọn bar có nhiều trai đẹp quá, khiến hai đứa vui phát điên.

“Này này, tớ thấy anh kia ổn đấy.”

Tôi liếc nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy một anh chàng râu ria xồm xoàm, liền bĩu môi: “Cậu chắc chứ?”

“Ôi thôi, cậu không thích kiểu đó mà.”

Đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi hương lạ. Đó là mùi hương tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ, khiến cả người tôi sảng khoái.

Thậm chí còn hơi phấn khích, tim đập thình thịch.

Tôi theo bản năng l.i.ế.m môi.

“Điềm Điềm! Thẩm Dục kìa!” Tòng Dung dùng khuỷu tay huých mạnh, kéo tôi về thực tại.

Thẩm Dục?

Tôi lục lọi trong đầu một lúc.

À, là nam thần khoa Y mà Tòng Dung hay nhắc tới, tôi chưa gặp bao giờ.

Dưới ánh đèn lấp lánh, tôi thấy ba chàng trai mặc áo thun đen ngắn tay đang tiến lại. Trong đó, chàng trai đeo kính gọng bạc ở ngoài cùng đặc biệt thu hút ánh nhìn của tôi.

Tôi thích kiểu này, lịch lãm thanh nhã.

Chà.

“Ai là Thẩm Dục vậy?” Tôi hỏi.

“Người đeo kính ở ngoài cùng!”

Quả nhiên xứng danh nam thần, tôi cũng công nhận.

Ba người họ đi ngang qua chúng tôi, mùi hương vừa rồi lại tỏa ra. Còn nồng nàn hơn.

Rốt cuộc là mùi gì nhỉ? Phát ra từ một trong số họ.

“Dung Dung? Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Tòng Dung hít hít mũi mấy cái: “Có chứ! Có chứ!”

“Mùi gì vậy?”

Cô ấy vẫy tay ra hiệu tôi lại gần rồi thì thầm: “Mùi nam thần.”

Cảm ơn cậu nhé!

Tôi liếc nhìn cô ấy chán ghét, có vẻ cô ấy không ngửi thấy gì cả.

Vậy… chỉ có mình tôi ngửi thấy sao? Rốt cuộc là mùi gì?

Đầu óc tôi quay cuồng, suy nghĩ dừng lại ở mùi m.á.u người thượng hạng mà mẹ từng nhắc.

Bà ấy nói mùi này sẽ khiến ta muốn lao tới cắn ngay.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Thẩm Dục, đảo mắt nhìn cả ba người từ trên xuống dưới. Khi ánh mắt dừng lại ở cổ thon dài của Thẩm Dục, tôi nuốt nước bọt.

Đúng rồi, muốn lao tới cắn ngay.

Máu thượng hạng.

Máu anh ấy chắc chắn rất ngọt.

3

“Dung Dung, tớ muốn xin WeChat anh ấy.”

Mắt tôi không rời khỏi Thẩm Dục một giây.

“Ai cơ? Tớ thấy cậu đừng nên đi.”

Tôi ngạc nhiên quay lại hỏi: “Sao vậy?”

Cô ấy liếc nhìn tôi không hiểu, bĩu môi nói: “Cậu thật sự không thấy mấy cô nàng vây quanh anh ấy, hay là cố tình làm ngơ vậy?”

Tôi chớp mắt, mới nhận ra anh ấy gần như bị các cô gái vây kín, nếu bây giờ tôi qua chắc phải xếp hàng mất.

Không được! Tôi muốn hút m.á.u anh ấy mà!

Tim tôi giờ như có hàng vạn con kiến bò, ngứa ngáy khó chịu.

Cuối cùng tôi hiểu vì sao mẹ tôi cứ quấn lấy ba đòi hút máu.

Tôi bị Tòng Dung kéo về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thẩm Dục. Đây đâu phải chuyện ma cà rồng có thể nhịn được?

Thẩm Dục dường như cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của tôi, ngón tay thon dài đẩy gọng kính nhìn về phía này.

Nhưng tôi không thấy mắt anh vì tròng kính phản quang.

Cử chỉ ấy khiến lòng tôi càng ngứa ngáy.

Không được, tôi phải đi tỉnh táo lại mới được.

“Dung Dung, tớ đi toilet đây…”

Tôi đứng dậy và đi về phía nhà vệ sinh. Vừa bước vào, tôi liền cảm thấy chóng mặt. Tim đập dồn dập, mặt nóng bừng. Cổ họng như bốc lửa.

Một gã đàn ông say khướt lảo đảo bước ra từ một buồng vệ sinh. Hắn lảo đảo về phía tôi, lè nhè: “Ô, em gái, đừng đứng chắn cửa…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn trượt chân ngã chúi về phía tôi. Hoảng hốt, tôi vội né sang một bên và đụng phải người khác.

Người đó loạng choạng, đập lưng vào tường kêu lên một tiếng. Cửa nhà vệ sinh sao lại nhỏ thế này chứ!

Tôi vội cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…”

Chưa kịp nói hết câu, một mùi hương quen thuộc đã tràn ngập khứu giác. Chết tiệt, tôi không dám thở nữa.

Từ từ ngước lên, tôi thấy Thẩm Dục đang cười rạng rỡ: “Không sao, lần sau cẩn thận nhé.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.