1
“Mẹ ơi, cô giáo bảo lúc ở cạnh con trai nhất định phải mặc quần áo vào.”
Giọng nói của tôi rất to, câu chữ vô cùng rõ ràng.
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt tìm quần áo của hai người, tôi cảm thấy ham muốn làm chuyện xấu trong lòng mình đã được thoả mãn.
“Mẹ nhớ để riêng đồ lót ra nha, mẹ mà để chung với chú là sẽ bị nhiễm khuẩn đấy.”
Một người càng hoảng sợ thì sẽ càng làm sai.
Mặc quần áo được nửa ngày rồi mẹ mới nhớ đến chuyện đuổi tôi ra khỏi phòng.
Bà ấy đóng sầm cửa lại và quát lớn: “Biến!”
Bảo tôi biến á? Không đấy, tôi phải để mọi người biết đến chuyện tốt của hai người.
Tôi véo mạnh vào đùi, cố gắng rặn nước mắt ra.
“Sao vậy? Cháu không vào được hả? Nếu không vào được thì qua nhà cô ngồi đi.” Cô hàng xóm bên cạnh nhìn tôi đau lòng nói.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, sau đó chỉ tay về phía cửa phòng của mẹ.
“Con có lòng tốt nhắc mẹ phải mặc quần áo khi ở cạnh con trai để bảo vệ bản thân mà mẹ lại bảo con biến.”
Cô hàng xóm nghe xong thì nhíu mày.
“Thiên Uyển à, cháu không thể nói lung tung như vậy, chẳng phải ba cháu đang đi công tác sao? Vậy người đàn ông trong phòng mẹ cháu là ai?
“Đừng nói là ăn trộm đấy nhé?”
Cô ấy lẩm bẩm rồi gõ lên cửa an ninh.
“Mấy bà ơi ra đây mà xem, có trộm bên nhà Thiên Uyển nè.”
Giọng nói của cô hàng xóm rất lớn, mấy bác gái nhặt rau dưới lầu cũng chạy lên xem.
“Đâu, đâu? Trộm đâu? Mau báo cảnh sát đi! Nhanh không là nó chạy đấy!”
Vì vậy, khi mẹ tôi mặc quần áo tử tế ra mở cửa thì vô cùng bất ngờ.
Cư dân của bảy, tám hộ trong toà nhà đang chen chúc trước cửa nhà tôi.
Tất cả đều đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng.
Người đàn ông phía sau mẹ tôi còn hôn bà ấy một cái.
Mẹ tôi sợ đến mức đứng im không dám cử động.
Phải hơn mười giây sau mới có người phản ứng, một đôi bàn tay lớn bịt mắt và tai tôi lại, nhưng tôi vẫn lờ mờ nghe được.
“Mau gọi cho ba của Thiên Uyển! Chuyện lớn vậy cơ mà.”
Nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của mẹ, tim tôi không tự chủ được mà đập nhanh liên hồi.
Ơ kìa, trước đây mẹ vẫn luôn thích tỏ ra thanh cao cơ mà, sao bây giờ bị phát hiện làm chuyện xấu lại chật vật như vậy?
2
Tất cả người quen của gia đình tôi đều nghĩ rằng mẹ tôi dịu dàng còn ba tôi thì thô lỗ.
Đặc biệt là với chiều cao gần một mét tám cùng cơ bắp cuồn cuộn của ba, nó làm ông ấy trông thô kệch hơn.
Tôi biết, thật ra ba là người hài hước.
Tất nhiên, sự hài hước của ông ấy tuyệt đối không dựa trên việc bị vợ mình cắm cho mấy cái sừng.
Vừa nghe máy xong, ba tôi lập tức đặt chuyến bay gần nhất để về nhà.
Trong phòng khách, mẹ tôi khóc nức nở kể về những đau khổ mà bà ấy đã trải qua trong suốt những năm qua.
“Từ lúc gả cho anh đến nay tôi suốt ngày bị chửi là không biết đẻ con trai. Những năm qua, anh chỉ biết ở ngoài kiếm tiền, lâu lâu mới về nhà, vậy tại sao việc không đẻ được con lại là lỗi của tôi? Đúng là tôi sai thật nhưng chẳng phải vì anh sao?”
Mẹ tôi vừa nói vừa liếc nhìn người tình cũ.
Người đàn ông đối diện bị ánh mắt của ba tôi quét qua thì lập tức ngồi thẳng lưng, vội vàng xin lỗi, quỳ gối rồi lăn ra khỏi nhà.
Vợ chồng vốn như chim trong rừng, khi hoạn nạn thì mỗi người một ngả. Huống chi hai người này vốn không phải vợ chồng.
Ba tôi rít một hơi thuốc rồi lại bỏ xuống vì thấy mẹ tôi đang mang thai:
“Cô có thể sinh đứa trẻ này ra nhưng tôi có một điều kiện. Tôi sẽ làm xét nghiệm ADN, nếu nó là con tôi, cô có thể ở lại. Còn nếu không phải…”
Ba nhìn tôi với vẻ không đành lòng, sau đó ông ấy đ.ấ.m mạnh vào cái tủ gỗ, trên tủ lập tức xuất hiện một vết nứt.
“Cô đừng hòng sống yên ổn!”
Mẹ tôi sợ c.h.ế.t khiếp nên đã đi phá thai ngay hôm đấy.
Mà cũng đúng thôi, bà ấy vốn là vậy, nói là làm, không để lại hậu quả.
Chỉ có điều, nếu ngày trước mẹ mang thai tôi được ba chăm sóc cẩn thận thì bây giờ, bà ấy muốn ăn trái cây cũng phải tự mình đi mua.
Chủ cửa hàng trái cây dưới lầu cũng biết rõ chuyện ngoại tình của mẹ tôi nên thái độ của bác ấy không được tốt cho lắm.
“Làm nghề mấy chục năm rồi mới thấy một hôm xui xẻo như vậy, lát nữa phải về thắp hương cầu phật mới được.”
Để đề phòng, ba tôi cũng đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, kết quả xét nghiệm cho thấy tôi và ông ấy là cha con ruột.
Từ đó, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt hằn học hơn, vì trong mắt mẹ, tôi chính là thủ phạm đã phá hủy hạnh phúc của bà ấy.
Nhưng đây đã là gì so với những chuyện mẹ đã làm với tôi.