VĂN ÁN
Trên đường đi thi đại học, vì quên mang theo giấy dự thi nên cô cháu gái của tôi đã cướp vô lăng xe khiến xe bị va chạm.
Xe cứu thương đến cứu hộ, nhưng nó lại không kiềm chế được cảm xúc mà yêu cầu tôi xế đưa mình về nhà lấy giấy dự thi.
Tôi có lòng tốt nên đã khuyên nhủ cháu gái, nhưng lại bị nó đẩy mạnh, sau đó tôi bị thương nặng và chec vì xuất huyết não.
Sau sự việc ấy, anh trai và cả gia đình đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, thậm chí họ còn lấy hết tiền của tôi và dẫn cháu gái đi du lịch vòng quanh thế giới.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở về thời điểm cháu gái chặn xe cứu thương, lần này, tôi chọn cách lặng lẽ nhìn nó phát đi/ên.
1
“Con mặc kệ, con mặc kệ, bây giờ cha nhất định phải chở con về lấy giấy báo dự thi.” Tiếng thét chói tai của Trương Bối Bối đang nổi điên vang lên bên tai, nhìn con nhỏ nằm trên mặt đất lăn lộn khóc lóc ăn vạ, tôi mới ý thức được tôi đã sống lại.
Kiếp trước cũng là cảnh tượng như thế này.
Trên đường đưa Trương Bối Bối đi thi đại học, mẹ tôi gọi điện thoại hỏi anh tôi, “Sao phiếu dự thi của Bối Bối còn ở trong nhà?” Một nhà anh tôi lúc này mới biết được bọn họ không đem theo phiếu dự thi.
Cũng may thời gian còn nhiều, có thể quay đầu trở về, nhưng bởi xe đang chạy trên đường một chiều, nên anh tôi chỉ có thể chậm rãi quay đầu xe.
Nhưng mà Trương Bối Bối đang lo lắng đã nổi đi/ên tại chỗ, giành lấy vô lăng xe, khiến xe tông phải chiếc xe đang chạy tới nên gây ra tai nạn xe.
Trên xe đối phương có một thai phụ còn đang bị chảy má/u, có người tốt trên đường đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Xe cứu thương vừa đến, Trương Bối Bối liền nằm trên mặt đất khóc lóc lăn lộn, ăn vạ không cho xe cứu thương rời đi.
Con nhỏ nằm trên mặt đất già mồm át lẽ phải: “Không được, tôi thi đại học quan trọng hơn, mấy người không phải có còi ưu tiên sao, mấy người mau chở tôi về lấy phiếu dự thi trước!”
“Em gái, em hỗ trợ một chút đi, chúng tôi đã báo cảnh sát, họ sắp tới rồi, sẽ chở em đi sau.”
Nữ hộ sĩ muốn trấn an cháu gái, lại bị anh trai tôi cản lại, “Đừng đụng con gái tôi, con bé mắc chứng đòi hỏi quá độ, kiên nhẫn nói với nó, nó sẽ nghe lời.”
Nhìn anh trai và chị dâu bảo vệ cháu gái, người nhà đối phương gấp đến độ quỳ xuống: “Anh trai, các người nhường một chút đi. Vợ tôi sắp sinh tới đi, còn không đi thì sẽ một xác hai mạ/ng.”
Anh tôi vẫn trước sau như một che chở Trương Bối Bối, con đường vốn rộng thoáng lại vì hai xe va chạm, lại còn xe cứu thương ở một bên, trở nên chật như nêm cối.”
Tiếng còi phía sau không ngừng vang lên, ai nấy đều hối hả bước vào kỳ thi đại học.
Nhưng mà tiếng khóc của Trương Bối Bối so với tiềng còi xe còn thảm thiết hơn, anh trai và chị dâu tôi nghe con nhỏ khóc, vội vàng an ủi, bỏ mặc những chiếc xe phía sau và người nhà nạ/n nhân không quan tâm.
Cuối cùng, những người phía sau nổi giận, một người vạm vỡ kéo anh tôi lên, những người xung quanh cũng cùng nhau kéo anh trai và chị dâu tôi qua một bên.
Hai người không địch nổi quần chúng, bị ném qua một bên đường. Sau đó người nhà thai phụ lại khiêng cháu gái đang nằm trên mặt đất.
Tôi sợ con nhỏ bị thương, vội vàng qua đi đỡ nó. Cuối cùng cũng nhường ra được một đường để xe cứu thương và những chiếc xe phía sau chạy đi.
Nhưng mà Trương Bối Bối từ nhỏ đã cầu được ước thấy, làm sao có thể chịu đựng thiệt thòi này, thấy mình còn phải đợi cảnh sát tới, con nhỏ tức giận đẩy tôi ra “Tại cô cả, nếu không phải cô, con đã theo xe cứu thương về nhà lấy phiếu dự thi kịp giờ!”
Vốn đang tới ngày đèn đỏ, thân thể tôi khó chịu, bị đẩy một cái, cái ót đập thẳng vào nắp xe bị hư hỏng lúc nãy đang đậu ở đó.
Va chạm mạnh đến mức đầu tôi đau muốn nứt ra, tôi nhìn anh trai xin giúp đỡ: “Anh, đầu em đau quá, điện thoại em để trên xe, anh gọi cấp cứu dùm em……”
Nhưng mà xe cảnh sát vừa lúc tới, Trương Bối Bối quậy lên nói phải đi thi, anh trai và chị dâu không ai để ý tôi, lên xe cảnh sát nghênh ngang mà đi, để lại mình tôi giải quyết vấn đề ta/i nạ/n giao thông.
“Anh cảnh sát, tôi thật khó chịu… Anh có thể gọi xe cấp cứu cho tôi trước để tôi đi kiểm tra, kiểm tra xong tôi sẽ…” Chưa kịp nói xong, tôi đã ngã xuống đất.
Tôi được khẩn cấp đưa đến bệnh viện, do va đập quá mạnh nên bị xuất huyết bên trong não, lại không được chữa trị kịp thời, cuối cùng tôi xui xẻo đi đời nhà ma.
Mà gia đình anh tôi cứ bình thường như không có việc gì, thừa kế tất cả tài sản và tiền bảo hiểm ta/i nạ/n của tôi , dẫn theo Trương Bối Bối vừa thi đại học xong đi du lịch khắp nơi.
“Nếu không phải do thân thể Trương Tĩnh yếu đuối, sao lại rơi vào kết cục như vậy. Thiếu chút nữa làm chậm trễ Bối Bối nhà mình thi đại học.” Chị dâu tôi khi viếng mộ, đã nói những lời đó với hài cốt của tôi.
Tôi bảo vệ Trương Bối Bối không bị người khác bắ/t nạ/t, chỉ trích, ngược lại thành lỗi của tôi?
Cho nên khi tôi sống lại. Tôi phải nhìn xem cục cưng “đòi hỏi quá độ” của bọn họ vượt qua kỳ thi đại học như thế nào!