Thẩm Ngạn không nghĩ tới chính mình sẽ đi vào một tiệm trà sữa.
Hắn vốn định vào ngày này đi mua một chiếc xe thể thao thưởng cho mình vào lễ trưởng thành.
Nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng này, không biết vì sao ma xui quỷ khiến tài xế dừng lại, còn đi vào.
Thẩm Ngạn chưa bao giờ uống trà sữa ngẩn ngơ một phút, cuối cùng tùy tiện chọn vị dâu tây.
Hắn uống một ngụm, rất là ghét bỏ chậc một tiếng.
Quả thực muốn ngấy chết người, thật sự sẽ có người thích uống sao?
Thẩm Ngạn ngẩn người, cảm thấy bối rối, trong ấn tượng giống như có người đặc biệt thích tới.
Là ai.
Quên mất rồi.
Thẩm Ngạn đối với sự ngây người khó hiểu của mình cảm thấy kỳ quái, cảm thấy gần đây đầu óc có chút không linh hoạt, tựa hồ sẽ không giải thích được nhớ tới một ít thứ khác.
Hắn chuẩn bị vứt trà sữa đi, ngay khi hắn sắp đi ra đường.
Đi qua hắn là một nữ sinh tóc dài, đang líu ríu cùng bạn bè thảo luận chuẩn bị đăng ký trường học nào.
Đó là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi.
Nhưng trong nháy mắt này, Thẩm Ngạn đột nhiên ma xui quỷ khiến túm lấy cổ áo người kia.
Một gương mặt vô cùng xa lạ, hắn xác định mình chưa từng thấy qua.
Nhưng khi đối diện với đôi mắt trong trẻo lại quen thuộc kia, Thẩm Ngạn lập tức cười ra tiếng:
“Không có đối tượng sau lưng anh chứ? Tiểu Quai.”
Thời Miên kinh ngạc nhìn hắn.
Rất lâu sau, nước mắt mới rơi:
“Anh rốt cuộc cũng đã tới.”
“Em chờ anh rất lâu.”
Dưới hàng cây nhãn, thiếu niên thiếu nữ gặp nhau ở ngõ nhỏ đầu đường.
Thanh xuân đang thịnh, thời gian thật tốt.
Câu chuyện thuộc về bọn họ, chỉ vừa mới bắt đầu.
-Hết-