Dưỡng Tử Vi Hoạn

Chương 11


Lệnh bài được giao cho nội ứng đã mua từ trước, để họ giả làm người của Giang Duật Ngôn, lấy cớ chuyển con tin để cứu Lệ Trì, ta và Lam Nhược ở lại xe ngựa chờ họ.

Tuyết bắt đầu rơi, cho đến khi phủ đầy mặt đất, vẫn không có ai ra.

Trong lòng ta bắt đầu bồn chồn, không khỏi siết chặt áo choàng: “Lam Nhược, ngươi ở đây đợi, ta đi xem thử.”

Lam Nhược không chịu, nàng ấy giữ ta lại: “Nương nương nghỉ chút đi, nô tỳ nhanh nhẹn hơn, để nô tỳ đi xem, nếu có chuyện gì, nô tỳ sẽ chạy ngay.”

Thời gian trôi trong tuyết rơi dày đặc, cho đến khi cây mai bên cạnh cũng phủ đầy tuyết, vẫn không ai trở về.

Nỗi sợ hãi vô hình tra tấn ta, khiến cái lạnh thấm vào xương, bụng vì căng thẳng mà đau âm ỉ, ta không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ có thể ôm bụng khó khăn bước về phía tháp nơi Lệ Trì bị giam giữ.

Dưới tháp không có lính canh, trâm cài của Lam Nhược rơi trên nền tuyết trắng, nổi bật như máu, một cảm giác kinh hoàng bóp chặt tim ta. Nhìn những dấu chân lộn xộn, nàng ấy bị kéo đi, dấu vết dẫn đến cửa tháp.

Mọi việc bại lộ rồi.

Ngọn tháp đứng sừng sững giữa màn tuyết dày đặc, như thần linh nhìn xuống thế nhân, nhưng lúc này, thần linh quá xa xôi, không cứu được ai, trong tháp chứa đựng quỷ dữ địa ngục, mà ta phải tự nguyện hiến tế.

Tháp cao bảy tầng, như bước vào một cơn ác mộng không thể tỉnh dậy, mỗi bước đi đều kinh hoàng.

Cuối cùng, bước lên bậc thang cuối cùng, vào tầng bảy, ánh sáng chói lòa đâm vào mắt.

Ngược sáng, một người đứng trước cửa sổ kính màu, toàn thân tỏa ra khí lạnh không ai dám đến gần.

Bên trái hắn, một hàng vệ binh dùng dao kề cổ ba nội ứng, Lam Nhược bị đẩy đến một cửa sổ kính màu khác, nửa người đã lơ lửng, rất đáng sợ, chỉ cần người giữ nàng ấy buông tay, nàng ấy sẽ rơi từ tầng bảy xuống, tan nát thân thể.

Trái tim ta như thắt lại. Tuyết rơi dày đặc, khiến người ta lạnh run. Ta nhanh chóng nhận ra, ta đã chạm vào giới hạn của Giang Duật Ngôn, ta đã hoàn toàn chọc giận hắn ta.

Hắn đang trả thù. Ta lập tức quỳ xuống: “Giang Duật Ngôn, ta sai rồi, hãy thả họ ra đi.”

Người quay lưng lại với ta không nói một lời, khí lạnh lan tỏa. Ta bò tới trước, ôm lấy chân hắn, giọng run rẩy: “Giang Duật Ngôn, phải làm sao ngươi mới có thể thả họ?”

“Buông tay.”

“Không, ta không buông, Giang Duật Ngôn.”

Hắn cười lạnh, giọng khàn khàn: “Nàng không nghe lời, ta lại không nỡ giet nàng. Vậy phải làm sao? Phải có người chịu tội thay nàng.”

Hắn thờ ơ, gõ ngón tay lên bệ cửa sổ, trong chốc lát, lưỡi dao lạnh lẽo chặt đứt xương thịt, một cái đầu người lăn xuống đất.

Móng tay ta cắm vào lòng bàn tay, lạnh buốt, nhưng ngoài run rẩy, ta dường như không làm gì được.

Ta không dám nói thêm, sợ làm hắn tức giận hơn.

Nhưng hắn lại quay người, cúi xuống, bóp chặt má ta, nhìn thẳng vào mắt ta: “Kỷ Vân Phù, nàng đem ta tặng cho nữ nhân khác. Nàng dám làm thế à? Hửm?”

Áo choàng của hắn hơi lỏng, cổ áo mở lộ ra vết đỏ tươi trên cổ. Bị hắn bóp chặt, má ta đau nhức, ta cắn môi, nước mắt trào ra.

“Sao không nói gì? Không có gì để nói sao?”

Hắn ta lắc đầu, ra hiệu cho vệ binh bên trái. Một dòng máu nóng lại đổ lên cột chạm trổ.

Ta như con chó ôm lấy tay hắn, tuyệt vọng cầu xin: “Giang Duật Ngôn, xin ngươi, đừng thế này, chúng ta nói chuyện được không? Là ta sai, ta xin lỗi, ta bù đắp, ta có thể bù đắp cho ngươi thế nào? Ngươi nói đi.”

Ánh mắt hắn đáng sợ: “Kỷ Vân Phù, nàng không phải rất giỏi đoán lòng người sao? Nàng đoán xem, ta muốn thế nào?”

Giang Duật Ngôn điên cuồng, nên đối phó thế nào? Trong lúc ta chần chừ.

“Quá chậm.”

Hắn rút tay ra khỏi ta, làm động tác giet chóc trên cổ.

Nội ứng cuối cùng ngã xuống.

“Chỉ còn lại Lam Nhược.” Hắn nhắc nhở ta.

Máu trong người ta đông lại. Ta siết chặt tay hắn ta: “Ta sẽ dâng cơ thể mình cho ngươi, Giang Duật Ngôn, ngay bây giờ.”

Hắn ta cười lạnh: “Được thôi, vậy nàng cởi ra đi.”

Trước mặt mọi người.

Lam Nhược bị bịt miệng, khóc nức nở lắc đầu với ta.

“Đúng là tình sâu nghĩa nặng, chủ tớ tình thâm.”

Hắn cười lạnh, dường như muốn rút tay ra khỏi ta: “Nàng thử xem, chậm thêm chút nữa thì sẽ thế nào?”

Ta dồn sức giữ tay hắn ta: “Giang Duật Ngôn, ta cởi.”

Ta tức giận xé bỏ tấm vải lụa dưới áo choàng. Vô số đôi mắt thèm thuồng.

Chỉ còn lại một chiếc áo choàng. Khi chiếc áo này rơi xuống, ta không còn gì che đậy nữa. Ta nhắm mắt, nước mắt rơi, “Giang Duật Ngôn, trong lòng ngươi, ta mãi mãi là kỹ nữ thanh lâu.”

Tay ta dừng trên dây buộc áo choàng, nhẹ nhàng kéo.

Trong đầu hiện lên cảnh Giang Duật Ngôn mua ta ở thanh lâu.

Đêm đầu tiên, ta nhảy múa trên đài cao, có kẻ giàu biến thái dùng vàng ném ta: “Cởi đi, cởi một món, một trăm lượng.”

Ta đứng trong ánh đèn rực rỡ, dừng bước, ngơ ngác nhìn quanh. Vô số đôi mắt thèm thuồng nhìn vào ta.

Tú bà dưới đài thúc giục: “Kỷ Vân Phù, cởi đi, nghe thấy không?”

Ánh mắt như dao, xé nát ta thành nghìn mảnh. Tay ta run rẩy, cởi chiếc cúc đầu tiên.

Nhưng ngay lúc đó, có người từ lầu cao ném xuống vạn lượng bạc: “Nàng ấy là của ta, không được cởi.”

Và người từng nói không được cởi, lúc này lại ra lệnh bắt ta cởi.

Cứu rỗi và hủy diệt, Giang Duật Ngôn đóng cả hai vai trò trong cuộc đời ta.

Áo choàng rơi xuống, như có vô số ánh mắt đang làm nhục ta.

Ta run rẩy không ngừng, cảm giác tuyệt vọng bóp nghẹt cổ họng ta.

Kỷ Vân Phù, dù rời khỏi thanh lâu bao lâu, vẫn chỉ là đồ chơi của đám nam nhân.

……

Rất bất ngờ, giây tiếp theo ta bị kéo vào áo choàng lạnh lẽo của hắn.

Có lẽ lương tâm Giang Duật Ngôn lúc này đột nhiên trở về trong chốc lát.

“Ai không muốn chet thì quay mặt đi, tất cả cút hết ra ngoài.”

Tiếng bước chân hỗn loạn, cầu thang gỗ rung rinh. Ánh sáng trong tháp dần mờ đi, chỉ còn lại ta và Giang Duật Ngôn.

Ta ngửi thấy mùi hương của nữ nhân trên người hắn, một cảm giác sợ hãi lan tỏa.

Hắn giật mạnh, kéo rách chiếc áo choàng trên người, vết tích trên người hắn lộ ra hết.

Mắt hắn ta như nhuốm máu, đáng sợ: “Nhờ phúc của nàng, rất bẩn nhỉ?”

Ngọn lửa giận dữ thiêu đốt con người. Ta sợ hãi lùi lại.

Hắn thô bạo kéo chân ta: “Chạy gì chứ, chúng ta đều bẩn rồi, chẳng phải vừa hợp sao?”

Ta lắc đầu, nghẹn ngào: “Giang Duật Ngôn, ngươi tha cho ta lần này, chúng ta sắp thành thân rồi, tôn trọng ta lần cuối, chúng ta còn cơ hội mà.”

Hắn cười: “Tôn trọng? Khi ta muốn tôn trọng nàng, nàng không quý trọng, bây giờ lại đòi tôn trọng sao? Quá muộn rồi.”

“Nếu hôm nay ngươi làm vậy, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.”

“Không sao cả.”

Hắn thái độ cứng rắn nói: “Ta chỉ cần nàng trở thành người của ta là đủ rồi.”

……

Ánh sáng bị vỡ nát bởi cửa sổ kính màu, tan thành từng mảnh.

Chuông chùa dưới mái tháp phát ra tiếng rên rỉ trong tuyết dày.

Ta cắn môi đến chảy máu, cơn đau từ bụng dưới bùng lên: “Giang Dụ Ngôn, đau… tha cho ta.”

Trước mắt dần tối đi, dường như có chất lỏng ấm áp chảy từ đùi xuống.

Trong tầm nhìn mờ mịt, mặt Giang Duật Ngôn trở nên trắng bệch: “Kỷ Vân Phù, nàng lại giở trò gì…”

Thế giới xa dần, vỡ nát, sụp đổ, giọng hắn hoảng loạn: “Ta không chạm vào nàng nữa, được không, đừng…”

Tia sáng cuối cùng tắt hẳn.

29.

Dù cho trải nghiệm có khủng khiếp đến đâu, nó cũng sẽ qua đi. Ta vẫn còn sống, chỉ là khi tỉnh dậy, Giang Duật Ngôn cầm lưỡi dao nhẹ nhàng lướt quanh trên bụng ta.

Ta thở một hơi, lắng nghe giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ của hắn: “Nàng đã mang thai.”

Định mệnh lại khiến thế giới của ta sụp đổ thêm một lần nữa.

Ta nhìn chằm chằm vào lưỡi dao trong tay Giang Duật Ngôn, tim đập loạn nhịp: “Ngươi định làm gì?”

Hắn nhìn ta: “Còn nàng thì sao, nàng định làm thế nào?”

Ta biết, ta nên phá bỏ đứa bé, coi như chẳng có gì xảy ra, nhưng thật đáng tiếc ta không thể. Đây là một sinh mạng bé nhỏ mà ta đã tạo ra, khi tạo nó trong ta tràn đầy tình yêu mãnh liệt, dưới ánh nắng mùa xuân rộng lớn, giữa những cánh hoa lê….

Nó liên quan đến tình yêu và lãng mạn, nó là của riêng ta. Có nó, ta sẽ không còn một mình nữa, sẽ có một sinh mạng mới, chảy cùng dòng máu với ta. Ta không muốn để nó mất đi trong im lặng.

Rất tội lỗi, rất ích kỷ, nhưng ta muốn cứng đầu một lần. Ta rất mệt mỏi, nhắm mắt lại, đầu hàng: “Nếu ngươi muốn giet nó, hãy giet luôn cả ta đi.”

“Nếu ta nhận nó thì sao?”

Ta mở mắt từ từ: “Ngươi có ý gì?”

Giọng của Giang Duật Ngôn lạnh lùng.

“Kỷ Vân Phù, lúc trước ta đẩy nàng cho bọn thổ phỉ, còn ở Đại Chiêm Tự nàng đẩy ta cho Ninh Chiêu Chiêu, vậy đã hòa nhau rồi.”

“Ta vẫn muốn cưới nàng, và đứa con ngoài giá thú này cần một người phụ thân.”

Dường như hắn đã bình tĩnh lại, không điên cuồng nữa.

“Nó không cần phụ thân.”

Giang Duật Ngôn vân vê lưỡi dao trong tay: “Còn Lam Nhược thì sao, nàng không muốn quan tâm đến nàng ta nữa à?”

Ta cười nhạt: “Ngươi xem, Giang Duật Ngôn, ngươi lại ép ta, vậy cần gì phải giả vờ tỏ ra lãng mạn?”

Giang Duật Ngôn cũng không giả vờ nữa: “Hoặc là ta cưới nàng, hoặc là coi như Lam Nhược đã chet.”

“Ta muốn biết, ta đã sai ở đâu?”

“Vì người bị giam trong tháp phật hoàn toàn không phải Lệ Trì. Hắn đeo mặt nạ da người, không có tiếp xúc gần nên nàng cũng không nhận ra. Cho nên khi nàng cho người dùng lệnh bài của ta dời người đi, mọi chuyện mới bị phát hiện.”

“Ngươi thật đê tiện.”

Giang Duật Ngôn không mấy quan tâm: “Ta cũng chỉ hy vọng nàng đừng gây rối, cứ làm thê tử của ta đi. Nếu biết trước Lam Nhược có tác dụng kiềm chế nàng như vậy, ta không cần phải làm vòng vòng như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.