Dưỡng Tử Vi Hoạn

Chương 16


37.

Ngoài cửa sổ, xa xa là những dãy núi tuyết dài dằng dặc, trên trời là một vầng trăng tròn rực rỡ, dưới đất là một dòng suối trong xanh.

Màu tuyết, màu trăng, màu nước hòa quyện vào nhau, những tia sáng vụn vỡ, mê hoặc liên tục lóe lên trước mắt ta.

Ta khàn giọng hỏi: “Tại sao?”

Đã ba năm rồi, tại sao hắn vẫn không buông tha cho ta?

“Lời này nên do ta hỏi nàng, Kỷ Vân Phù, tại sao?”

Hắn cười lạnh: “Vì đứa con ngoài ý muốn của nàng, nên nàng không muốn ta.”

“Chúng ta nương tựa vào nhau bảy năm, không bằng kẻ khác à?”

Ta mím chặt môi: “Ta đã ở bên ngươi bảy năm rồi, không đủ sao?”

“Ngươi đã có cuộc sống của ngươi, ta cũng muốn có cuộc sống của riêng mình.”

Ánh mắt của hắn u ám: “Cuộc sống của nàng, chỉ có thể ràng buộc với ta.”

“Kỷ Vân Phù, ta đã nhường nhịn rồi. Nàng muốn ta làm gì, ta đã làm hết rồi, phải không? Muốn ta cưới thê tử, ta đã cưới thê tử; nàng không muốn ở lại cung điện, ta đã để nàng ra đi. Ta đã làm tất cả, ta chỉ còn một hi vọng mong manh, chỉ mong có thể nhìn nàng từ xa mà thôi.”

“Nhưng, nàng lại muốn phá hủy cả hi vọng này.”

“Ta đã nghĩ rằng nàng đã chet, Kỷ Vân Phù. Nàng có từng nghĩ đến, ta phải làm gì không?”

Ta lắc đầu khóc: “Không phải ngươi đã có một nữ nhân mình yêu rồi sao?”

Hắn cười, mắt đỏ hoe: “Ta luôn có, nhưng nàng ấy không muốn ta, ta phải làm sao?”

“Ta chỉ có thể nói dối, dối nàng ấy rằng ta đã yêu một người khác, để nàng ấy không sợ hãi, không bỏ đi.”

“Ta nhớ nàng ấy đến phát điên, cũng chỉ có thể lén nhìn nàng ấy.”

“Quay về Đại Chiêu Tự, tầng năm, cửa số thứ hai, nữ nhân ta yêu thích thường ngồi đó nhìn trời. Nàng ấy đang nghĩ gì nhỉ? Có giây phút nào nàng ấy nghĩ về ta không?”

“Ta phải dùng cớ nào để gặp nàng ấy, mới không làm nàng ấy hoảng sợ, lo lắng? Nàng ấy thích ăn bánh hoa đào, muốn tự tay đưa cho nàng ấy nhưng lại không thể, nàng ấy sẽ sợ.”

“Muốn nói với nàng ấy, dù nàng có béo đi cũng rất đẹp, ta rất thích, nhưng không được, nàng ấy cũng sẽ sợ.”

“Nàng ấy rơi nước mắt, muốn ép nàng ấy quay lại, nhưng không được, sẽ hoàn toàn làm nàng ấy sợ hãi.”

Hắn cười nhạo tự trách mình, lắc đầu: “Nhưng thực ra, những thứ đó không có tác dụng, dù ta cẩn thận đến đâu cũng không có tác dụng. Ta, một con người sống, không thể so sánh với nỗi sợ hãi của nàng với lời đồn thổi của thế nhân.”

“Nàng bỏ đi mà không một chút lưu luyến.”

Hắn hành động ác liệt: “Vì vậy, nếu không có cách nào để làm nàng vui lòng, thì không bằng sử dụng cách của ta để giữ nàng lại.”

Ta giả vờ đe dọa hắn: “Ngươi dám không? Ngươi không sợ ta sẽ tự sát sao?”

Hắn cười lạnh không để ý: “Nàng chet rồi, nhi tử của nàng phải làm sao? Kỷ Vân Phù, bây giờ nàng có thứ nàng sợ đánh mất hơn ta rồi.”

“Đê tiện, vô sỉ…”

Cứ như vậy, bị hắn nắm bắt …

Hắn ép ta thú nhận: “Nàng xem, nàng thực sự thích…”

Ta phản bác: “Không nhất định chỉ là đối với ngươi.”

Một lời thách thức đã gây ra thảm họa kéo dài một ngày một đêm, của ta.

Ý thức mê man. Núi lửa đã im lặng nhiều năm bỗng dưng bùng nổ dữ dội, ngọn lửa bắn ra, dung nham chảy làm thiêu đốt ánh trăng trắng như tuyết.

Dần dần, ánh trăng màu tuyết chảy ra một sắc hồng.

Đế vương trẻ tuổi đưa tay kéo mạnh một cái, ánh trăng trắng từ trên không rơi xuống, rơi vào trần thế hèn mọn mà hắn đang ở.

Nàng đến rồi, nhân gian của hắn lập tức có ánh sáng. Hắn lấy quyền trượng của đế vương đe dọa, lấy môi lưỡi ôn nhu mê hoặc, chiếm lấy tất cả ánh sáng và màu sắc liên quan đến ánh trăng trắng như tuyết, hay màu đỏ tươi rực rỡ làm của riêng.

Có lẽ hèn hạ, có lẽ bướng bỉnh, có lẽ tàn bạo, nhưng có quan hệ gì không? Chỉ cần giữ nàng ấy lại, có thành ma cũng không sao? … Cuối cùng ta đã tỉnh lại từ ý thức mơ hồ, thấy ngay trước mắt là một cảnh lộn xộn. Nhưng người nam nhân đó vẫn nguyên vẹn, như không có gì xảy ra.

Chỉ có mình ta là người lộn xộn. Ta tức giận, đạp hắn. Mắt cá chân bị hắn nắm lấy, giây tiếp theo đã bị hắn đeo một vật gì đó lạnh như băng.

Không phải là xích chứ?

Tim ta thắt lại, vội nhìn xuống. Đó là một sợi dây màu đỏ tinh tế với những chiếc chuông vàng duyên dáng, lắc lư treo trên đó. Sợi dây ở mắt cá chân, thật hoài niệm.

Khi một nam nhân đeo dây đỏ vào mắt cá chân của một nữ nhân, là muốn trói buộc nàng ấy suốt kiếp này và cả kiếp sau nữa. Nam nhân cụp mắt xuống, từng khớp xương hiện rõ trên những ngón tay nhẹ nhàng lay động, gió thổi nhẹ, một giọng nói lạnh lùng tràn ngập trong lòng.

Hắn trầm ngâm nói: “Rất dễ nghe.”

Sau đó, ánh mắt chiếm hữu của hắn từ từ nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của ta: “Ta vẫn phải thử xem khi lắc nó có đẹp không.”

38.

Lần này thì không thoát nổi rồi. Lệ Trì, tên điên này, trực tiếp dẫn ta đến trước mặt Thái hậu: “Thái hậu, đây chính là cháu dâu tương lai của người.”

Chưa nói xong, một ấm trà trực tiếp đập vào đầu hắn, làm mặt hắn đầy máu.

Hắn không để ý, dùng tay lau đi một chút, tiếp tục nói: “Người cứ đập đi, đập đủ rồi, ta muốn nói với người chuyện lập hậu.”

Thái hậu không nói lời thừa thãi nào, trực tiếp đuổi người: “Cút.”

Máu trên mặt hắn vẫn đang nhỏ giọt, hắn không nhúc nhích. Ta nhìn thấy mà kinh hãi, kéo hắn muốn đi: “Mẫu hậu, hắn nhất thời hồ đồ, con sẽ khuyên hắn.”

Hắn lại cười lạnh một tiếng: “Ta có phải nhất thời hồ đồ không? Các người nhìn không rõ sao?”

Thái hậu lại ném tách trà vào người hắn: “Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Ngươi dám cưới nàng ta, ta sẽ lập tức giet nàng.”

Ánh mắt Lệ Trì lập tức trở nên âm trầm: “Nếu người dám giet nàng, ta cũng dám san bằng nhà mẹ đẻ của người.”

Thủ đoạn sắt đá của hắn từ khi nắm quyền ai ai cũng biết, không ai dám thách thức quyền uy của Thiên tử. Thái hậu nhất thời không nói nên lời, tức giận muốn ngất xỉu. Lệ Trì bước tới đỡ bà: “Thái hậu, chúng ta mỗi người nhượng bộ một bước.”

Thái hậu nghiến răng: “Ngươi muốn nàng ta làm nữ nhân của ngươi, được, ngươi giấu nàng ta đi, ta không quản ngươi, nhưng ngươi không thể lập nàng ta làm Hoàng hậu, Hoàng hậu của ngươi phải là người khác.”

Lệ Trì quả quyết: “Không thể.”

Thái hậu tức giận thở hổn hển: “Vậy còn nói cái gì mà mỗi người nhượng bộ một bước.”

“Ta chỉ cần một nữ nhân, cũng chỉ muốn nàng làm Hoàng hậu của ta, điểm này không thể bàn cãi, nhưng ta có thể cho nàng một thân phận khác, như vậy mọi người đều vui vẻ.”

“Thân phận gì?”

“Công chúa Đông Quận quốc. Trước đây ta xuất binh giúp họ dẹp loạn, vua của họ nợ ta một ân tình, ông ta sẽ giúp ta việc này.”

Thái hậu tức giận cười lạnh: “Ngươi đã nghĩ xong hết rồi, còn hỏi ta làm gì?”

Lệ Trì ngoan ngoãn nói: “Vì ta tôn trọng người.”

Thái hậu đã tức đến mức không nói nên lời, quét sạch mọi thứ trên bàn xuống đất: “Cút.”

….

“A Trì, chúng ta nói chuyện chút đi.” Ta cố gắng giảng giải lý lẽ cho hắn.

Hắn gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi xuống: “Nói đi.”

Ngay sau đó hắn đã nắm quyền chủ động.

Hắn hỏi ta: “Kỷ Vân Phù, những lo ngại của nàng vẫn là ba điều đó phải không?”

“Hả?”

“Thứ nhất, sợ người đời chửi mắng; thứ hai, sợ ta không phân biệt được tình yêu và ân tình; thứ ba, sợ ta không yêu dáng vẻ lúc về già của nàng.”

Hắn nhớ rõ ràng đến vậy. Ta lặng lẽ gật đầu.

“Được, bây giờ vấn đề thứ nhất, đã không còn tồn tại nữa. Nàng có ý kiến gì không?”

Thân phận giả tạo cũng hợp lý, còn có sự bảo chứng của vua Đông Quận…

Ta lau mồ hôi trên trán: “Xem như không có.”

“Vấn đề thứ hai, cũng không tồn tại nữa.”

“Hả?”

“Kỷ Vân Phù, năm nay ta hai mươi hai tuổi rồi, không đến mức ngốc nghếch đến nỗi không phân biệt được tình yêu và ân tình, đúng chứ?”

Hắn làm ta nghẹn lời không nói được gì: “Vấn đề thứ ba, tạm thời không có câu trả lời tốt hơn. Ta vẫn giữ câu trả lời lần trước, giao quyền lực cho nàng, một khi ta thay lòng, nàng có thể phế ta, thay thế ta.”

Ta căn bản không có cơ hội nói không. Hắn đột nhiên lạnh giọng đặt ra câu hỏi sắc bén nhất: “Nhi tử nàng là của ai?”

Có nên nói thật không.

“Quan trọng không?”

Trong mắt hắn hiện lên cơn giông tố cuồn cuộn: “Không quan trọng, chỉ cần là của nàng, ta đều chấp nhận. Nhưng ta muốn xác nhận, trong lòng nàng không có người khác.”

Ta lúng túng nói: “Không có người khác.”

Ngay khoảnh khắc đó, trong mắt hắn hiện lên ánh sáng sau cơn mưa, rất sáng: “Ừm, ta biết rồi.”

Ta tỉnh táo lại, mới phát hiện mình bị hắn gài bẫy. Trong lòng không có người khác, tức là mặc nhiên có hắn, rồi mới xét đến có ai khác không.

“Lại đây.”

Thật đáng sợ, ta cảm thấy khi mình đứng trước mặt vị Hoàng đế trẻ này, đầu óc ta đều bị chó ăn mất rồi.

Khi ta tỉnh táo lại, lại bị hắn khi dễ một lần nữa.

“Ngươi…”

Sự phản kháng yếu ớt bị chìm trong nụ hôn của hắn. Áo bào của hắn luôn nguyên vẹn, ta nhất thời tức giận, nhân lúc hắn không để ý, mạnh mẽ xé ra. Những vết sẹo chồng chéo khắc trên ngực hắn.

Ta ngẩn người.

“Cái này là gì?”

Hắn im lặng. Sự uy nghiêm của Hoàng đế trong khoảnh khắc này tan biến.

“Lệ Trì, nói đi.”

Hắn cụp mắt: “Nàng không nghĩ là ta sẽ thờ ơ đối với cái chet của nàng chứ?”

“Vậy nên ngươi tự làm hại mình? Ngươi đ iên rồi phải không?”

Hắn cụp mắt không nói. Mỗi vết thương đó đều khắc rất sâu, khiến người ta kinh hãi, mới cũ xen lẫn. Hèn gì đêm đó dù xúc động thế nào, hắn vẫn luôn mặc bộ y phục này.

Ta đẩy hắn ra: “Ngươi làm ta quá thất vọng, ta nghĩ rằng ngươi có thể phân biệt được cái gì nên làm, cái gì không nên làm.”

Hắn nắm lấy tay ta: “Phù Nhi. Khi ta nhớ nàng đến không thể chịu nổi, mới làm như vậy.”

Ta lắc đầu: “Buông tay.”

“Sau này sẽ không nữa. Phù Nhi, khi nàng không có ở đây, ta đã rất cố gắng để sống.”

Nước mắt lập tức rơi xuống: “A Trì, một người không tự yêu mình, sao có thể yêu người khác?”

“Ta biết.”

“Nhưng nàng không ở đây, ta không muốn yêu người khác, cũng không muốn yêu chính mình. Làm gì cũng thấy vô nghĩa, ta đã từng nghĩ chet đi cho xong, nhưng lại sợ xuống hoàng tuyền, nàng sẽ giận mà không để ý đến ta nữa.”

“Ta chỉ có thể tìm một cách thức trung gian như vậy. Phù Nhi, tha thứ cho ta đi.”

“Người nên tha thứ cho ngươi không phải ta, mà là chính bản thân ngươi. Tình yêu tự ngược này, là không có trách nhiệm với bản thân.”

“Ta biết. Vậy nàng hãy ở lại bên cạnh ta, dạy ta. Dạy ta cách yêu bản thân, cách yêu người khác, cách sống tốt.”

Ta lau nước mắt, nhẹ nhàng chạm vào những vết thương đáng sợ đó: “Đau không?”

“Khi nàng không ở đây thì không cảm giác gì,” Hắn cẩn thận nắm lấy đầu ngón tay ta: “nhưng khi nàng chạm vào…” Giọng hắn đầy uất ức: “Rất đau.”

Tên khốn này, thật biết cách khiến ta rơi lệ, khiến ta ở lại. Vậy là ta đã sai, đúng không?

Người đời chửi mắng, tiếng xấu muôn đời, nhan sắc phai tàn, ta lo lắng quá nhiều nhưng ta không nghĩ đến, vị Hoàng đế trẻ trước mắt, trong lòng hắn có một đứa trẻ, đứa trẻ đó rất yếu đuối, rất sợ bóng tối.

Ta một tay đưa hắn ra khỏi bóng tối, đợi hắn thích nghi với ánh sáng, lại đẩy hắn trở lại bóng tối, hắn sẽ bối rối, sẽ đau khổ, sẽ phát điên. Hóa ra ta đã thật sự sai lầm.

Ta cay đắng hôn lên vết thương trên ngực hắn, thề nguyện với hắn: “A Trì, xin lỗi, sau này ta sẽ không bỏ rơi chàng nữa. Ta và Đoàn Tử sẽ cùng nhau yêu chàng.”

Hắn nghi hoặc nhíu mày: “Đoàn Tử?”

“Ừ, nhi tử của chàng.”

Hắn im lặng rất lâu, rồi gọi ta một tiếng: “Phù Nhi.”

“Hửm?”

“Nàng biết ta muốn làm gì bây giờ không?”

“Làm gì?”

“Giet chet nàng, nữ nhân khốn kiếp này.”

Được rồi, đứa trẻ u sầu này đã biến mất. Vị Hoàng đế hành hạ người khác lại xuất hiện. Lại là một đêm xui xẻo nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.