23.
Giang Duật Ngôn tìm người chữa trị chứng mất trí nhớ cho ta. Ngân châm dài nhỏ lần lượt được đ âm vào mạch máu, xuyên qua kinh mạch, hàn gắn tất cả những mảnh ký ức rời rạc. Ta nhìn chằm chằm vào tấm màn giường, chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.
Hai chữ ‘Bất Luân’ hoàn toàn đóng đinh ta ở trên cột sỉ nhục.
“Đứng lên uống thuốc.” Giang Duật Ngôn bưng thuốc đến, ngồi ở mép giường, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn ta.
“Không cần ngươi giả mù sa mưa. Người tự tay đẩy ta lên con đường không lối về, là Giang Duật Ngôn ngươi.”
“Không uống phải không?”
“Cút.”
“Được, vậy cứ dựa theo cách của ta mà uống.”
Hắn uống một ngụm, đè mạnh gáy ta lại, mạnh mẽ hôn, nước thuốc đắng chát sặc cổ họng, ta ghê tởm, nôn ra khắp người hắn.
Sắc mặt Giang Duật Ngôn lập tức u ám: “Sao, còn muốn thủ tiết vì hắn à?”
Hắn trực tiếp đ âm trúng vết thương đau nhất của ta, ta không muốn để hắn chê cười.
“Giang Duật Ngôn, vậy ngươi có ý gì? Quấn chặt ta như vậy làm gì?”
Giang Duật Ngôn mím chặt môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, ánh mắt phức tạp. Ta không khỏi châm biếm nói: “Ngươi sẽ không đột nhiên phát hiện mình yêu ta chứ?”
“Vậy thì thế nào?”
Ta nghi ngờ bản thân nghe lầm, nhưng Giang Duật Ngôn mặt không đổi sắc nói tiếp: “Kỷ Vân Phù, hai năm trước ta đã muốn mang nàng về Hoài Châu thành hôn, hiện tại cũng không muộn.”
Quả thực chính là chuyện nực cười nhất thế gian. Ta nhịn không được cười rộ lên: “Đại nhân yêu ta? Yêu ta chính là tự tay đẩy ta cho bọn thổ phỉ chà đạp?”
“Ninh Chiêu Chiêu nhát gan, không có khả năng ứng phó, nàng và nàng ấy không giống nhau, nàng bình tĩnh dũng cảm, có thể phối hợp tốt với ta, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
Ta bị chọc cười: “Giang Duật Ngôn, ngươi lúc trước nói mình tuyệt đối không phạm sai lầm, nhưng ngươi bởi vì Ninh Chiêu Chiêu mà vô số lần sai lầm, là ta đi gánh vác sai lầm của ngươi.”
“Ta rất dũng cảm? Ta có thể không dũng cảm được sao? Ngoại trừ chính bản thân ta, còn ai có thể bảo vệ ta? Ta là bị ngươi bức ép, Giang Duật Ngôn, ta là người, ta cũng biết sợ hãi, ngươi vì lo lắng cho Ninh Chiêu Chiêu phải chịu nguy hiểm, chưa từng mảy may nghĩ tới ta nếu rơi vào trong tay những tên thổ phỉ kia sẽ bị chà đạp thành dạng gì, ngươi có nghĩ tới không?”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn chuyển từ xanh sang trắng: “Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ta không để ý nhiều như vậy.”
“Nhìn xem Giang Duật Ngôn, đây là phản ứng bản năng của ngươi. Tận đáy lòng ngươi cho rằng, một nữ tử thanh lâu như ta không đáng nhận được sự tôn trọng và bảo vệ.”
“Giang Duật Ngôn, Kỷ Vân Phù ta xuất thân thấp hèn, nhưng điều này không có nghĩa là ta phải tiếp nhận sự bố thí của ngươi, tình yêu kém chất lượng, thật khiến người ta buồn nôn.”
Sắc mặt Giang Duật Ngôn u ám, tay phải hắn buông xuống nắm thành quyền, mu bàn tay nổi gân xanh: “Phải bồi thường như thế nào, nàng mới có thể chấp nhận ta?”
“Chấp nhận ngươi? Mối hận giữa ta và ngươi không thể xóa bỏ được. Không lẽ ngươi đã quên mình đã tự tay bắn chet ta sao?”
Hắn nhíu mày: “Kỷ Vân Phù, nàng lại nói bậy bạ gì vậy?”
Vành mắt ta đỏ lên: “Hướng đông nam, trong lùm cây, ta ở nơi đó giơ khăn lụa màu đỏ lên , nhìn về phía ngươi cầu cứu, kết quả thì sao? Ngươi tự tay hạ lệnh bắn chet quỷ xui xẻo là ta, Giang Duật Ngôn, ngươi còn muốn biết thêm chi tiết xác nhận sao?”
“Khăn lụa màu đỏ, rõ ràng là ở hướng tây bắc.” Giọng hắn hơi khàn.
Ta cười lạnh: “Đại nhân không nhớ sao? Ta đã từng ném một cái khăn đi.”
Lúc này mặt trời sắp lặn, ánh tà dương đỏ thẫm từ cửa sổ chiếu vào, huyết quang trong phòng dâng trào, nhưng máu trên mặt người trước mắt đã phai hết, tái nhợt như tờ giấy trắng.
24.
Giang Duật Ngôn áy náy sao? Có lẽ áy náy, nhưng đáng tiếc sự áy náy đó lại vô cùng ngắn ngủi. Ngày hôm sau, hắn làm như không có việc gì, bảo thợ may đến đo hỉ phục cho ta.
“Giang Duật Ngôn, não ngươi bị úng đến mức muốn cưới một nữ tử vô cùng căm hận ngươi làm thê tử sao?”
“Tại sao lại không? Chuyện đã đến nước này, ta không cần nàng yêu ta, chúng ta thành hôn, nàng sẽ là nữ nhân của ta. Sinh con dưỡng cái cho ta, cùng ta bạc đầu giai lão, sinh tử có nhau.”
Quá mức vô sỉ. Thật sự, bất kì kẻ nào đặt cược vào lương tâm của Giang Duật Ngôn, nhất định sẽ bị táng gia bại sản.
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ gả cho hung thủ giet người như ngươi?”
“Chẳng lẽ nàng muốn trơ mắt nhìn hắn chet sao?” Hắn dễ dàng nắm được điểm yếu của ta.
Ta biết như vậy không nên, sói con ta một tay nuôi lớn lại nói dối trắng trợn, bày ra trận tai ương luân lý ngập đầu, thân là trưởng bối ta phải tự tay bóp chet tai ương này, triệt để cắt đứt với hắn, trở thành hai người xa lạ, thế nhưng nương tựa lẫn nhau suốt bảy năm, ta căn bản không thể ngồi yên mặc kệ hắn.
Ta hít sâu một hơi: “Hắn làm sao?”
“Hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Hoàng hậu tiên phát chế nhân, phản bội ngài ấy, bọn họ thiết lập phục kích trên đường A Trì hồi cung, lúc ta chạy tới hắn thân mang trọng thương, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh.”
“Hắn làm sao có thể không mang theo hộ vệ?”
Giang Duật Ngôn cười lạnh: “Cháu trai tốt của ta cũng là sắc lệnh trí mê, vì giấu nàng, hắn mỗi lần đến Đào Hoa thôn đều mang theo rất ít hộ vệ nhằm che giấu tai mắt người khác. Lần này càng thái quá, hắn đem tư quân của mình ở lại để bảo vệ nàng.”
Một cảm giác thấp thỏm lo âu cuối cùng cũng kiềm chế không được, trong lòng nóng như lửa đốt. Hắn đi hơn một tháng, một phong thư gửi về nhà cũng không có, chắc hẳn đã xảy ra chuyện.
Ta cố nén bất an, lạnh giọng hỏi Giang Duật Ngôn: “Cho nên, hiện tại trong cung đang xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng hậu hiện tại đã giam cầm Thái hậu, chỉ cần A Trì chet, nàng ta có thể để Cẩm vương giả chiếu lên ngôi.”
“Ngươi là cữu cữu của hắn, các ngươi là châu chấu trên một chiếc thuyền, ngươi sẽ không ngu xuẩn đến mức giao A Trì ra chứ?”
Giang Duật Ngôn cười lạnh: “Vậy thì chưa chắc. Hoàng tử cũng không chỉ có mỗi A Trì, Cẩm vương cũng là hoàng tử.”
“Ngươi có ý gì?” Trên trán ta toát mồ hôi lạnh: “Ngươi là cữu cữu của hắn, vì sao lại làm như vậy?”
“Tên lang tể tử kia cũng sẽ không cam tâm làm một Hoàng đế bù nhind, nếu hắn đăng cơ, người đầu tiên hắn xử lý chính là ta.”
“Huống chi, hắn cướp đoạt nàng. Ta sao có thể tha cho hắn?”
“Giang Duật Ngôn, ngươi thật sự điên rồi.”
“Kỷ Vân Phù, nàng muốn cứu hắn, vậy thì hãy cùng ta thành hôn, sống tốt qua ngày, ta sẽ giữ cho hắn một mạng.”
“A, chẳng lẽ ngươi sẽ vì ta mà từ bỏ kế hoạch của ngươi sao?”
Giang Duật Ngôn cười cười: “Sẽ không. Tuy nhiên, chỉ cần Thái tử Đông cung trên danh nghĩa chet, ta cũng có thể xử lý Hoàng hậu. Về phần có thật sự chet hay không, vậy phải xem nàng rồi, Kỷ Vân Phù.”
Sau gáy ta bỗng nhiên ơn lạnh: “Ta muốn gặp hắn, ta làm sao biết ngươi có gạt ta hay không?”
“Được, nhưng nàng chỉ có thể đững từ xa nhìn hắn một cái. Nàng không phải nghĩ rằng vị hôn phu của nàng bao dung đến mức, nhìn nàng cùng nam nhân khác không thể chia ly chứ?”
Lệ Trì bị nhốt trong chùa Đại Chiêu. Cách cửa sổ, ta nhìn thấy Lệ Trì đang ngủ say, trên người hắn quấn đầy băng vải màu trắng, tái nhợt suy yếu. Trong lòng vô cùng lo lắng, ta thò người muốn nhìn hắn thật kỹ, cả người căng thẳng, Giang Duật Ngôn từ phía sau ôm ta lại.
“Nếu như nàng còn muốn nhìn tiếp, ta không ngại ở trước mặt hắn cùng nàng thân mật đâu.”
Tay chân ta lạnh như băng. Người trên giường giật giật, tựa như có dấu hiệu tỉnh lại. Ta hô hấp trì trệ, hoảng loạn đóng cửa sổ lại, cầm tay hắn, thân thể run rẩy: “Ta sẽ đi theo ngươi.”
25.
Giang Duật Ngôn chuẩn bị tổ chức hôn lễ này thật lớn, hắn thậm chí còn đưa ta đi gặp Giang phu nhân.
Giang phu nhân nhận ra ta, bà tức giận đến nỗi ném cây gậy bên cạnh về phía ta: “Đây là thê tử mà con đã chọn lựa kỹ lưỡng?”
Giang Duật Ngôn kéo ta vào lòng, xoay người lại, dùng lưng để đỡ.
Ta nghe thấy hắn kêu lên một tiếng, giọng hắn không quá lớn cũng không quá nhỏ: “Mẫu thân, con đã chọn nàng ấy, nếu mẫu thân không muốn Giang gia tuyệt hậu thì hãy đồng ý hôn sự của chúng con.”
Giang phu nhân tức giận đến run rẩy: “Ta thà rằng Giang gia tuyệt hậu, còn hơn để một kỹ nữ làm ô uế gia phong Giang gia ta.”
Giang Duật Ngôn lớn tiếng ngăn cản: “Mẫu thân.”
“Con có thể lừa người khác, nhưng muốn lừa mẫu thân sao? Con thật sự nghĩ mẫu thân đã già lẩm cẩm rồi sao, cái gì mà biểu muội ở xa, người nhà chúng ta có những ai mẫu thân không biết sao. Ban đầu con bị ma quỷ ám ảnh, muốn giấu nàng ta đi, mẫu thân đã mất rất nhiều công sức, trong khi Bệ hạ đến phủ đã đẩy nàng ta ra biểu diễn, khó khăn lắm mới đưa nàng ta vào cung, giải quyết được chuyện này, giờ con lại…”
Giang phu nhân tức đến phát bệnh, ho dữ dội: “Nếu con cố chấp muốn thành thân với kẻ tai họa này, mẫu thân sẽ chet trước mặt con.”
Giang phu nhân phản đối quyết liệt, nhưng Giang Duật Ngôn vẫn không động lòng: “Nếu mẫu thân thật sự muốn như vậy, thì con sẽ lấy mạng đổi mạng, trả ơn sinh thành dưỡng dục của mẫu thân.”
Giang phu nhân tức đến ngất xỉu, gây náo loạn khắp nơi, cuối cùng hai người đều nhượng bộ một bước, Giang Duật Ngôn cưới ta làm thiếp.
Đêm đến, lưng của Giang Duật Ngôn bị đánh bầm tím, hắn ép ta bôi thuốc cho hắn. Hắn nằm sấp, quay lưng về phía ta, lạnh giọng nói: “Hôm nay sao nàng không nói một lời?”
“Đại nhân không phải rất rõ sao? Ta đứng cùng lập trường với Giang phu nhân, cũng không đồng ý hôn sự này.”
Cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, Giang Duật Ngôn kéo ta, lọ thuốc rơi xuống đất kêu một tiếng “cạch”, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không nói một lời, bắt đầu hành động táo bạo… Tim ta đập nhanh, vội vàng nắm lấy tay hắn.
“Giang Duật Ngôn, ta nguyện ý sống tốt với ngươi, nhưng ngươi phải học cách tôn trọng ta.”
Hành động của hắn dừng lại, ngẩng đôi mắt lạnh lẽo đó lên nhìn ta: “Có ý gì?”
“Còn vài ngày nữa là đến hôn lễ, tại sao không đợi đến lúc đó? Danh chính ngôn thuận.”
“Danh chính ngôn thuận?” Hắn ta trầm ngâm một lát: “Kỷ Vân Phù, nàng tốt nhất đừng lừa ta. Nếu không…”
Ánh mắt hắn trầm xuống nhìn ta, từng chữ từng chữ: “Ta sẽ giet nàng.”