EM GÁI THÂN MẾN

Chương 1


1.

Bị lột da thực sự rất đau.

Tôi đau đớn suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã để lộ bí mật?

Từ khi quyết định nằm vùng, tôi đã ý thức được bản thân có thể phải hy sinh.

Nhưng có c.h.ế.t tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Điều này có thể giúp những thế hệ cảnh sát sau ít gặp khó khăn và thách thức hơn.

Tên tội phạm cười ác độc, dùng chân dí mặt tôi xuống đất.

“May mà có em gái mày, bọn tao mới có thể bắt được con chuột nằm vùng c.h.ế.t tiệt là mày!”

Sau đó hắn đập điện thoại lên mặt tôi, trên màn hình là bài đăng của em gái trên vòng bạn bè.

“Chị gái yêu đi bắt tội phạm, tôi thực sự rất tự hào về chị ấy!”

Dưới dòng caption là hình ảnh chụp gương mặt tôi với độ phân giải cao.

2.

Mở mắt lại lần nữa, tôi trở về năm học lớp mười hai.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, nhà trường thông báo thí sinh đăng ký nguyện vọng đại học.

Tôi đóng cửa phòng, cẩn thận điền thông tin.

Tôi không biết kiếp trước em gái biết tôi bí mật nằm vùng bằng cách nào.

Nhưng cẩn thận một chút cũng không thừa.

Em gái đẩy cửa bước vào: “Chị ơi, chị đăng ký vào đại học nào thế? Cho em xem với.”

Tôi quát cô ta: “Đi ra ngoài!”

Em gái sợ hết hồn, bĩu môi phàn nàn.

“Chị hung dữ như vậy làm gì? Em cũng chỉ muốn xem chị định học đại học nào thôi, làm như em chuẩn bị làm chuyện gì xấu ấy.”

Tôi nhắm mắt lại, nén lửa giận trong lòng xuống.

Tôi không thể nói với cô ta, kiếp trước vòng bạn bè của cô ta đã hại tôi c.h.ế.t thảm, còn hại cả đội cảnh sát nằm vùng.

Tôi chỉ có thể đề phòng cô ta, không để cô ta nắm được thông tin của tôi.

Em gái tiến lại gần nhìn máy tính của tôi, tôi vội vàng gập màn hình xuống.

Vốn tưởng rằng chuyện kết thúc tại đây nên tôi xuống tầng nhận hàng chuyển phát nhanh.

Trên đường về nhà, chị hàng xóm Trương cười híp mắt hỏi thăm tôi.

“Ôi, An An, em đăng ký Học viện Cảnh sát à? Điều kiện trường này rất cao, em có chắc chắn thi đậu không?”

Tôi vô thức phủ nhận: “Em không đăng ký…”

“Ai nha, cô nương không phải xấu hổ đâu, em gái em đăng trên vòng bạn bè đây này!”

Tôi lập tức mở điện thoại lên, phát hiện em gái mới đăng bài lên vòng bạn bè.

Cô ta tự ý mở máy tính của tôi rồi ấn vào trang web đăng ký nguyện vọng đại học.

Caption là: “Chị gái ưu tú thật đó, tôi cũng muốn ưu tú giống như chị gái.”

Tôi lập tức chạy về nhà tìm em gái.

“Lâm Vi Vi! Ai cho phép em tự tiện vào phòng chị dùng máy tính?”

Lần nào, lần nào cô ta phạm lỗi cũng chỉ biết khóc!

Dường như cô ta vừa khóc là lập tức không cần phải chịu trách nhiệm, không có bất cứ lỗi lầm nào và khắp thiên hạ đều đau lòng cho cô ta vậy!

“Lâm Vi Vi, chị đang hỏi em đấy? Em bị câm à? Sao chỉ biết khóc thế? Ai cho phép em động vào máy tính của chị!”

“Trách móc quát tháo gì đấy? Con nổi giận đùng đùng như thế làm gì?”

Mẹ kéo em gái ra sau lưng: “”Hai đứa là chị em ruột, sao con phải tra hỏi em như phạm nhân thế?”

“Mẹ, là nó tự tiện động vào máy tính của con, chụp thông tin đăng ký nguyện vọng của con đăng lên vòng bạn bè!”

“Không phải chỉ là thông tin đăng ký nguyện vọng thôi sao? Mấy năm gần đây, thông tin gì cũng được công khai rõ ràng minh bạch, mấy cái thông tin đăng ký nguyện vọng là cái thá gì? Chuyện bé mà con xé ra to.”

Mẹ lườm nguýt rồi kéo em gái đi ăn cơm.

“Đừng quan tâm đến chị gái con nữa, đúng là bị bệnh thần kinh nên cứ giãy nảy lên, mau đi ăn cơm thôi.”

Em gái ấm ức gật đầu, giải thích với mẹ:

“Mẹ ơi, con chỉ là ngưỡng mộ chị gái học giỏi, thi tuyển sinh đại học được hơn sáu trăm điểm. Con muốn cho người khác biết chị ấy rất ưu tú, không ngờ lại làm chị không vui.”

“Chị con đúng là một khúc gỗ, không biết cái gì cả, học cao hiểu rộng cũng uổng công. Ở trong lòng mẹ, con lanh lợi thông minh hơn chị con nhiều.”

Cuối cùng em gái cười vang lên, yêu kiều chớp mắt với tôi.

“Lâm Vi Vi, chị cho em năm phút, lập tức, ngay lập tức xóa bài đăng đó!”

“Dựa vào cái gì chứ? Đây là vòng bạn bè của em, em muốn đăng gì thì đăng. Chị gái, chị cũng quá bá đạo rồi đó, ngay cả vòng bạn bè của em mà chị cũng muốn quản.”

“Em thích đăng bài lên vòng bạn bè là chuyện của em, nhưng chị không cho phép thông tin của chị xuất hiện trên vòng bạn bè của em, điều đó sẽ mang đến rất nhiều rắc rối cho chị!”

Kiếp trước cũng do vòng bạn bè của cô ta mà tôi bị bọn tội phạm lột da cực kì dã man rồi c.h.ế.t một cách thê thảm, tất cả đồng đội nằm vùng cũng vì lý do đó mà c.h.ế.t thảm giống tôi.

“Mẹ~” Em gái không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, quay đầu nũng nịu với mẹ: “Con cũng đã mười lăm tuổi rồi, cần có sự riêng tư, chị lại quản con như vậy thật sự rất quá đáng, mẹ mau dạy dỗ chị ấy đi.”

“Em gái mày không phải chỉ đăng lên vòng bạn bè thôi sao? Mày bày vẻ mặt xúi quẩy đấy ra cho ai xem? Có tí chuyện nhỏ mà cũng cãi nhau ầm ĩ gà chó không yên, tao thấy đầu óc mày đúng là có bệnh.”

Lời nói của như như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào trái tim tôi, tôi thực sự rất muốn khóc nhưng tôi không được phép rơi lệ trước mặt người khác.

Tôi quay người chạy thẳng vào phòng, chuẩn bị thay đổi mật khẩu máy tính.

Bỗng ngẩng đầu lên xem.

Thông tin trên trang web đăng ký nguyện vọng đại học bị sửa đổi!

Rõ ràng nguyện vọng một của tôi là Học viện Cảnh sát Nhân dân, sao lại biến thành đại học Thanh Hoa rồi!

3.

Nhà chỉ có ba mẹ con chúng tôi, mẹ tôi không hề am hiểu về máy tính, người có thể động vào máy tính của tôi, chỉ có thể là Lâm Vi Vi.

Cô ta không chỉ chụp thông tin đăng ký nguyện vọng của tôi đăng lên vòng bạn bè mà còn tự ý sửa đổi nguyện vọng của tôi!

Tôi chăm chỉ học tập ngày đêm, luyện đề khổ cực, sống trên đời mười mấy năm nghiên cứu tìm tòi không dám chểnh mảng một giây nào chỉ vì ước mơ thi đỗ Học viện Cảnh sát, trở thành viên cảnh sát vĩ đại giống bố tôi.

Lâm Vi Vi, cô ta dựa vào cái gì mà sửa đổi nguyện vọng của tôi, sửa đổi một kiếp người của tôi?

Từ lúc trọng sinh cho đến bây giờ, lửa giận mà tôi đè nén đã nổ tung, tôi trực tiếp đến bàn ăn xách Lâm Vi Vi dậy.

“Lâm Vi Vi, mày bị ngu rồi à, dám tự ý sửa đổi nguyện vọng của tao? Tao thực sự muốn đập nát cái đầu của mày ra để nhìn xem bên trong có bao nhiêu cân cứt!”

Em gái bị dọa đến phát run, uất ức nhận lỗi.

“Huhuhu, chị ơi em biết lỗi rồi, chị đừng đánh em huhuhu…”

Nước mắt của cô ta giàn giụa khắp mặt, mẹ vô cùng đau lòng, lập tức vung tay tát tôi một cái.

“Nguyện vọng đại học của mày là tao bảo em gái mày sửa! Mày oán giận thì nhắm vào tao, đừng có suốt ngày bắt nạt em gái mày.”

Tôi bị cái tát này làm ngây người tại chỗ, trong lòng lạnh lẽo.

“Mẹ! Con cũng là con gái của mẹ mà? Sao mẹ lại thiên vị em gái như vậy?”

“Nếu mày còn nhận tao là mẹ thì lập tức đăng ký học Thanh Hoa! Mày học Thanh Hoa Bắc Đại thì thành phố sẽ khen thưởng năm trăm ngàn, mày đăng ký Học viện Cảnh sát thì có ích lợi gì? Có ai cho mày một đồng tiền nào sao?”

“Học bổng trong những năm qua đủ để con học đại học.”

“Hai ba vạn kia tao đã dùng để mua điện thoại cho em mày từ lâu rồi.” Mẹ lỡ miệng nói rồi vội vàng xoa dịu: “Còn cả tiền thuê nhà, ăn uống sinh hoạt nữa, con lấy đâu ra tiền để nộp? Con chưa lập gia đình nên chưa biết giá trị của đồng tiền lớn thế nào đâu. Nghe lời mẹ, đăng ký học Thanh Hoa, nếu con không thích thì đăng ký Bắc Đại cũng được, dù sao thành phố sẽ khen thưởng năm trăm ngày, đến lúc đó mẹ sẽ mua cho con vài bộ quần áo đẹp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.