13.
Quý Linh yên tĩnh vài ngày, cô ta vẫn luôn duy trì dáng vẻ ngoan ngoãn hòa thuận.
Cho đến ngày tổ chức tiệc công bố thân phận.
Tiệc công bố thân phận được tổ chức ở khách sạn nhà chúng tôi.
Ngoài bạn bè kinh doanh và người thân bạn bè ra còn có bạn học của hai người họ.
Bố mẹ tôi vì để chứng minh không thiên vị ai nên đã mua cho Quý Linh và Quý Tiểu Dư một bộ lễ phục cao cấp.
Lúc gần đến giờ tổ chức bữa tiệc, bố mẹ mang theo ba chúng tôi xuất phát.
“Bố mẹ, có thể để con ngồi chung xe với hai người không? Để Tiểu Dư và chị gái đi chung một xe.”
Vì gần đây biểu hiện của cô ta rất tốt nên chuyện nhỏ này bố mẹ tôi cũng không quản.
Lúc chờ lấy thêm xe, cô ta sâu xa nhìn tôi một cái, cũng không biết cô ta lại đang có mưu kế gì.
Tôi bị say xe nặng, bình thường đều quen tự mình lái xe nên mới không choáng.
Lần này cũng vậy.
Tôi từ chối lái xe, tự mình lái xe đưa Quý Tiểu Dư đến khách sạn.
Nhưng tôi lập tức hối hận, sau khi lái xe được khoảng năm phút, tôi nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.
Phanh xe không ăn.
Tôi nắm chặt tay lái, nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo.
Tôi đánh lái sang con đường an toàn vắng người.
Quý Tiểu Dư cũng nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không đúng, đây không phải là đường đến khách sạn.
“Chị, sao vậy? Chúng ta đi đâu vậy?”
Tôi thở dài một hơi, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.
Tôi nhớ đến ánh mắt vừa rồi của Quý Linh, không khỏi bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh.
Thật sự là cô ta sao?
Xe không ngừng rẽ trái quẹo phải, Quý Tiểu Dư cũng bị lắc lư theo.
Có ngốc đến mấy cũng phát hiện ra đã có chuyện.
“Chị, sao vậy? Sao xe lại không giảm tốc độ được?”
“Phanh xe không ăn, nắm chặt lấy tay vịn! Bình tĩnh! Tin chị!”
Tôi không ngừng tránh đường rẽ, liều mạng chạy đua với tử thần.
Quý Linh đáng chết, vậy mà cô ta lại muốn lấy mạng chúng tôi.
Cuối cùng xe vẫn bị mất kiểm soát mà đâm mạnh vào lan can bên đường.
Túi khí an toàn bung ra, nhưng vì quán tính nên Quý Tiểu Dư vẫn bị hôn mê sau khi xảy ra va chạm.
Cho dù tôi có gọi thế nào Quý Tiểu Dư cũng vẫn hôn mê không trả lời.
Lúc này chiếc xe đang lơ lửng một nửa trên không trung.
Chỉ cần tôi hơi cử động thì chiếc xe sẽ lao xuống dưới.
Tôi sốt ruột tìm điện thoại, vội vàng báo cảnh sát và gọi xe cứu thương.
14.
Chỉ cần tôi hơi xoay người là có thể thấy dòng máu đỏ tươi đang chảy ra từ trán Quý Tiểu Dư.
Tôi không ngừng gọi tên con bé nhưng đều không có tiếng trả lời.
Cảnh sát nhanh chóng đến nơi, chúng tôi thành công được cứu.
Nhưng vì xảy ra va chạm mạnh nên một miếng thủy tinh dài đã đâm vào bụng Quý Tiểu Dư.
Trên xe cứu thương, Quý Tiểu Dư bị sốc.
Trên đường đi đến bệnh viện, cảnh sát giao thông và cảnh sát nhanh chóng điều tra tìm hiểu chân tướng.
Quả nhiên, theo ghi chép của camera hành trình trên xe, là Quý Linh ác ý làm hỏng phanh xe.
Tôi cầm di động đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả.
Sau khi bố mẹ tôi nhận được tin tức đã nhanh chóng mang Quý Linh đi đến bệnh viện.
Lúc này họ còn không biết cô con gái được họ cưng chiều mười mấy năm là một ác ma.
Vừa thấy Quý Linh tôi đã không kiềm chế được nữa, tôi đi đến trước mặt cô ta tát mạnh một cái rồi đạp cô ta ngã xuống đất.
Lúc nắm đấm của tôi đang chuẩn bị hạ xuống thì bố mẹ đã vội vàng ngăn tôi lại: “Hướng Vi, dừng tay lại! Đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên cảm xúc của tôi sụp đổ, tôi giận dữ hét lên với họ: “Hai người tự hỏi con gái ngoan của hai người xem cô ta đã làm gì! Cô ta phá hỏng phanh xe của con, hại Tiểu Dư đến giờ sống chết ra sao cũng không rõ!”
Bố mẹ tôi không thể tin được.
Hơn nữa Quý Linh còn không ngừng phủ nhận: “Em không có! Bố mẹ, hai người phải tin con, sao con có thể làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ!”
Tôi đứng lên nhìn cô ta đang ngã trên mặt đất: “Những lời này cô nên nói với cảnh sát thì hơn. Chứng cứ hành vi cô làm vẫn còn rành rành ra đấy, để xem họ có tin cô hay không.”
Quý Linh bị cảnh sát mang đi, bố mẹ tôi như già đi mười tuổi, họ ngồi phịch xuống ghế không nói một lời.
Cũng may Quý Tiểu Dư không bị thương quá nặng.
Sau khi phẫu thuật, con bé hôn mê một ngày mới tỉnh lại.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
15.
Quý Linh bị tôi kiện.
Tội danh âm mưu giết người.
Dù sao cô ta cũng chỉ là một học sinh vừa thành niên, thủ pháp gây án cũng không cao, nhìn đâu cũng ra lỗ hổng.
Lúc đó mẹ tôi còn nói có cần làm quá lên như vậy không, tốt xấu gì Quý Linh cũng là em gái tôi.
Tôi bị chọc tức đến bật cười, tôi hỏi bà ấy, có phải là chết người rồi mới được tính là nghiêm trọng không?
Bà ấy không nói gì.
Cuối cùng Quý Linh bị phán mười năm tù.
Cuộc đời của cô ta bị chính cô ta hủy hoại.
Trên tòa án, cô ta vẫn luôn ầm ĩ nói đều là do tôi và Quý Tiểu Dư đã cướp mọi thứ của mình, chúng tôi có chết cũng không hết tội.
Dáng vẻ nổi điên kia của cô ta thật buồn nôn.
Cũng may, cuối cùng cô ta cũng không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa.
16. Ngoại truyện: Góc nhìn của Quý Tiểu Dư.
Tôi tên Quý Tiểu Dư, năm nay mười tám tuổi.
Thật ra từ lâu tôi đã biết mình không phải con ruột của bố mẹ.
Tôi là đứa bé bọn họ ôm nhầm ở bệnh viện.
Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm con gái ruột của mình.
Bố mẹ cảm thấy là tôi cướp mất vị trí của con mình nên đối xử với tôi không tốt chút nào.
Không phải tay đấm chân đá thì cũng là dùng từ ngữ để nhục mạ.
Cũng chính trong môi trường này mà tôi học được cách đọc ánh mắt của mọi người, tạo nên một lớp vỏ bạch liên hoa để bảo vệ mình.
Có một ngày bố uống say, trước khi ông ta muốn đánh mình, tôi nhanh chóng ra ngoài.
Tôi ngồi ở trước cổng bệnh viện mình bị bế nhầm đi năm đó, thầm nghĩ, nếu như tôi không bị bế nhầm đi, bố mẹ ruột có phải sẽ rất yêu thương tôi không?
Thời gian không phụ lòng người có thành ý, bố nuôi chết vì ngộ độc ruột, mẹ nuôi tôi cũng qua đời vì lao lực quá độ.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm được bố mẹ ruột.
Nhưng cô gái bị ôm nhầm giống như tôi lại rất có địch ý với tôi.
Dáng vẻ quái gở của cô ta khiến tôi không nhịn được mà dùng dáng vẻ tương tự để chống chọi lại.
Cũng may mẹ thương dáng vẻ này của tôi, bà không để ý đến cô gái kia.
Điều mà tôi không ngờ là tôi lại có chị!
Chị rất xinh đẹp, nhìn rất lạnh lùng.
Chị ấy đối xử với người nhà rất lạnh nhạt, giống như là chán ghét mọi người một cách bình đẳng.
Hơn nữa chị ấy thường xuyên vui vẻ nhìn tôi và Quý Linh đối chọi với nhau.
Nhưng tôi lại không nhịn được mà muốn tiếp xúc, muốn thân thiết với chị ấy.
Dần dần tôi phát hiện chị ấy không khó ở chung như vậy.
Mặc dù chị gái luôn chê tôi ngốc, học hành yếu kém nhưng chị ấy luôn bảo vệ tôi trong vô thức.
Chị nói với tôi rằng, nếu bị uất ức thì nói với chị, nơi này cũng là nhà của tôi.
Đây là lần đầu tiên có người dịu dàng nói điều này với tôi.
Chị cũng thích xem phim, cũng thích đồ ngọt, đặc biệt là đồ ngọt tôi làm.
Tôi rất vui, tôi có một người chị vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ.
Đương nhiên là trước khi Quý Linh nổi điên.
Ngày diễn ra bữa tiệc công bố thân phận, Quý Linh phát điên động tay động chân với xe của chúng tôi.
Lúc tôi mở mắt ra đã thấy đôi mắt đỏ bừng lên vì khóc của chị gái.
Chị cũng có lúc yếu ớt sợ hãi, chị cũng là một cô bé cần được che chở.
Giây phút này tôi có một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Tôi phải cố gắng trở nên mạnh mẽ, sau đó làm chỗ dựa lưng vững chắc cho chị gái!
[Hoàn]