1.
Cậu em họ của tôi hiện đang học cấp ba, nhưng dạo gần đây nó có biểu hiện khá kỳ lạ.
Nó thường xuyên đăng ảnh selfie của tôi lên vòng bạn bè, kèm theo những dòng trạng thái kỳ quái.
Chẳng hạn như: “Hôm nay trời đẹp quá, rất thích hợp để uống trà sữa nha.”
Chẳng bao lâu sau, nó lại đăng thêm một status khác: “Cảm ơn rất nhiều, em đã nhận được trà sữa rồi.”
Tôi chẳng biết nói gì khi thấy bài đăng đó, liền nhắn tin riêng cho nó: “?”
“Chết rồi, em quên chặn chị.”
Tôi bối rối hỏi tiếp: “Mày đang dùng hình của chị để lên mạng hẹn hò đúng không?”
“Chị ơi, anh ấy chơi game rất giỏi, em mới nhờ anh ấy gánh em.”
Tôi chẳng bận tâm lắm đến chuyện đó, chỉ cảnh cáo nó vài câu: “Bớt chơi game lại, đừng có lừa tiền người khác, nếu không chị méc ba mày.”
Sau hơn một tuần nó im bặt, đột nhiên hôm nay, trên vòng bạn bè lại xuất hiện một bài đăng. Một bức ảnh selfie của tôi kèm theo một bức hình lego trông vô cùng lạc quẻ.
Dòng trạng thái: “Sắp đến sinh nhật rồi, ước gì có ai đó tặng mình một bộ Lego.”
…Thật là quá đáng, lại còn bắt đầu đi lừa tiền.
Tôi không chịu đựng được nữa, nhắn riêng cho nó: “Mày có dừng lại ngay không?”
“Chị à chị nhịn chút đi, em chỉ thiếu một chút nữa thôi, xong rồi em sẽ chia tay luôn.”
Tôi chỉ muốn ngay lập tức phi đến nhà nó mà phang cho nó một trận ra trò.
“Mày muốn chơi thì cứ việc, chị không quan tâm, nhưng đừng có hủy hoại danh dự của chị mày, muốn Lego thì tao mua cho mày.”
Nửa tiếng sau, nó mới trả lời tin nhắn của tôi: “Không cần đâu chị, em đã lấy Lego rồi.”
“?…” Tôi chuyển khoản cho nó “Chuyển tiền trả lại cho người ta rồi chia tay ngay cho chị.”
Tôi chuyển tiền cho nó, nhưng nó chỉ miễn cưỡng đáp lại: “Ùm”
Tôi không yên tâm chút nào nên đã gọi cho nó, khuyên nhủ nó học hành cho tử tế. Nó luôn miệng nhận lỗi còn cam kết với tôi là sẽ sửa đổi.
Hiện tại tôi đang là sinh viên năm ba, với lại sắp đến giao thừa, đủ thứ chuyện lặt vặt cần phải làm nên cũng chẳng có thời gian để ý đến nó nữa.
Kể từ lúc tôi gọi cho nó thì nó cũng đã lặng mất tăm, không còn bất cứ động thái gì nữa.
2.
Cuối cùng tết ta cũng đến.
Tôi đang ngồi nép mình trên chiếc ghế sofa ăn quýt đường, thì bất ngờ cô bạn thân của tôi, Thiên Thiên, gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình: “Em họ của cậu hình như có vấn đề gì đó…”
Tôi mở ảnh ra xem, ngạc nhiên khi thấy nó vẫn tiếp tục đăng ảnh selfie của tôi.
Những tấm hình này tôi chỉ đăng trong vòng bạn bè, giờ bị nó lấy đi đăng hết.
Nó vẫn chưa từ bỏ, còn không biết lấy từ đâu ra mấy tấm ảnh tốt nghiệp trung học của tôi, đăng lên WeChat làm bộ làm tịch: “Thay đổi nhiều quá rồi.”
Nó nói nó sẽ sửa đổi, hóa ra là sửa đổi phạm vi có thể nhìn thấy à?
Tôi đứng phắt dậy, phi thẳng vào phòng ngủ, nắm lấy tai của nó kéo lên: “Còn dám ăn trộm ảnh, chuyến này mày c.h.ế.t với chị.”
“A…đau đau đau.” Nó vừa bịt tai làm bộ tội nghiệp, vừa van xin: “Chị, chị đến đúng lúc lắm, anh ấy muốn nghe giọng của em, chị có thể giúp em trả lời một chút được không? Tiền lì xì năm nay của em, em sẽ đưa cho chị hết nha nha.”
“Mày nằm mơ đi, giờ thì đi xin lỗi người ta nhanh.”
“Chị ơi, tết nhất đến nơi, nếu người ta biết mình bị một thằng nhóc lừa, người ta sẽ buồn lắm đó, vậy là thất đức lắm.”
Tôi giáng cho nó một cú đấm: “Bản thân mày cũng biết thất đức nữa à?”
“Mấy ngày nữa thôi, đến lúc em lấy được danh hiệu rồi, em sẽ chăm chỉ học hành thật tốt, sau đó chia tay với anh ta.” Nó giơ ba ngón tay lên: “Lần này là thật đấy, em thề.”
Sau khi nó năn nỉ, cầu xin đủ kiểu, cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng cầm điện thoại lên nghe.
“Vãn Vãn, chúc mừng năm mới.” Giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia nghe trầm ấm, từ tốn, khiến tôi phải sửng sốt.
Giọng nói vượt xa mong đợi này, lại khiến cho trái tim bấy lâu nay của tôi bỗng nhiên nhói lên một chút.
“Xin chào…” Vừa mở miệng, tôi liền nhận ra rằng tôi đã vô thức giữ lấy cổ họng mình từ bao giờ, vội ho nhẹ vài cái, cố gắng nói với giọng điệu vô cảm nhất có thể: “Xin chào, chúc mừng năm mới.”
“Vãn Vãn, năm mới em muốn quà gì?”
Em họ của tôi nghe thấy vậy, liền ngồi bật dậy, mở IPAD lên bấm vài cái hiện lên hình ảnh của máy chơi game hiệu Nintendo.
Nó chỉ vào màn hình rồi điên cuồng nháy mắt với tôi ra hiệu.
Tôi bình thản gật gù, ra hiệu rằng tôi đã hiểu.
Tôi vừa quay đầu lại liền nói: “Năm mới, em muốn có một bộ đề đầy đủ bài thi của kỳ tuyển sinh đại học trong năm năm và một bộ đề kiểm tra cho năm ba đại học.”
Đôi mắt thằng nhóc ấy đột nhiên mở to.
Trong đôi mắt tỏ ý không thể tin nổi của nó, tôi có thể thấy được trái tim của nó đang vỡ vụn từng mảnh.
Haha, Tiểu Dạng, cho mày giả danh đi lừa gạt.
“Hả? Tại sao em lại muốn cái này?”, đầu dây bên kia hỏi.
“Vì em sắp thi đại học rồi, muốn chăm chỉ học tập cho thật tốt, nên sau này không thể cùng anh chơi game nữa rồi.”
“À, vậy em thật sự không nên chơi game nữa đâu, sau này có vấn đề gì không hiểu, em có thể hỏi anh.” Giọng nói bên kia vẫn dịu dàng.
“Được, cảm ơn anh nha.” Sau khi tôi nói cảm ơn liền lập tức cúp máy, đặt điện thoại vào tay của thằng em họ yêu quý đang há mồm trợn mắt nhìn tôi.
“Sau này mỗi tháng chị sẽ giám sát tiến độ hoàn thành bài kiểm tra của mày. Còn nữa, chuyển tiền mua bộ đề khi nãy lại cho người ta, tiền này mày tự chịu nhé, nếu mày không chuyển, thì chị sẽ đi nói chuyện này với ba mày, hihi, em trai yêu quý chúc mừng năm mới nhé.”
Nói xong tôi ung dung bước đi, để lại cậu em trai ở đó khóc không ra nước mắt.