Lúc tôi bước vào phòng bao, Tần Vi đang nũng nịu trong lòng Kỳ Diễn.
Kỳ Diễn cũng chẳng nhìn cô ta, cứ ngồi như vậy, một tay cầm ly rượu, tay còn lại đặt trên eo thon nhỏ của Tần Vi.
Chỉ là, khác với vẻ mặt lạnh nhạt khi ở bên tôi, lúc này khóe miệng anh lại mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Kỳ Diễn.
Người nhà họ Kỳ đã hạ lệnh, tối nay tôi nhất định phải đưa anh về nhà.
Trong phòng bao, có người nhìn thấy tôi đang đứng ở cửa.
“Ồ, chị dâu đến rồi.”
“Chị dâu đứng đó làm gì, mau vào đây đi.”
Nghe thấy tiếng động, Kỳ Diễn ngước mắt liếc nhìn tôi một cái, giọng điệu lười biếng: “Gọi cái gì mà gọi? Chị dâu của mấy người đang ngồi đây này.”
Bước chân tôi khựng lại, cả người cứng đờ đứng im tại chỗ.
Tần Vi từ trong lòng Kỳ Diễn ngẩng đầu, nhìn tôi với nụ cười đắc ý: “Chị, chị đến tìm anh Diễn sao?”
Cô ta cười khanh khách, giọng điệu đầy mỉa mai: “Cái dáng vẻ l.i.ế.m láp của chị thật sự rất hèn hạ. Giống hệt mẹ của chị vậy, cứ chờ đến khi bị lợi dụng hết, nhan sắc tàn phai rồi bị vứt bỏ thôi.”
Tôi có thể nhịn Kỳ Diễn nuôi cô ta ở ngoài ba năm, bởi vì tôi căn bản không yêu Kỳ Diễn.
Nhưng tôi không thể nhịn cô ta sỉ nhục mẹ tôi.
Tôi giơ tay muốn tát Tần Vi.
Cổ tay tôi bị giữ lại giữa không trung.
“Bốp!”
Cái tát của Tần Vi giáng thẳng lên mặt tôi.
Cả phòng bao im lặng.
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Kỳ Diễn đang giữ chặt cổ tay tôi.
Viên kim cương nhỏ trên móng tay Tần Vi cứa rách da mặt tôi, rỉ máu, đau rát.
Cô ta dùng lực rất mạnh, đánh đến mức tai tôi ù đi.
Trong mắt Kỳ Diễn thoáng qua vẻ hoảng loạn, anh buông tay tôi ra, đưa tay muốn chạm vào vết thương trên mặt tôi.
Tần Vi lao vào lòng Kỳ Diễn, cứ như người bị đánh là cô ta vậy, khóc lóc thảm thiết: “Anh Diễn, em thật sự không cố ý, cô ta muốn đánh em, em sợ quá.”
Cơ thể bị một lực đẩy mạnh, tôi không đứng vững, loạng choạng ngã xuống, eo đập mạnh vào cạnh bàn đá cẩm thạch.
Cơn đau nhói lan ra khắp cơ thể.
Nước mắt không tự chủ được tuôn ra.
Một cô gái không nhịn được, đứng dậy đỡ tôi, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Có đáng không?”
Có đáng không?
Tôi nhắm mắt, ép nước mắt ngược vào trong, Kỳ Diễn là người duy nhất trên thế giới này tôi có thể tìm thấy có nét giống anh ấy.
Nếu như ngay cả Kỳ Diễn cũng mất đi, tôi không biết sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa.
Phần lớn những người khác trong phòng bao đều hả hê.
Nhìn Kỳ Diễn ôm Tần Vi nhỏ giọng dỗ dành, bọn họ bắt đầu cười cợt.
“Chị dâu Vi Vi đừng sợ, cô ta chỉ là thứ mà anh Diễn bỏ tiền ra nuôi ở nhà mỗi tháng thôi, còn thật sự coi mình là chính cung rồi.”
“Cô ta lấy đâu ra mặt mũi mà đến đây gây chuyện?”
“Một con thế thân thôi mà, thật sự là không biết điều.”
“Vi Vi mới là tình yêu đích thực của anh Diễn chúng ta, năm đó nếu không phải vì muốn chặn hỏa lực của ông cụ Kỳ cho Vi Vi, anh Diễn sao phải tìm một con thế thân kết hôn chứ.”
Kỳ Diễn có chút bực bội đẩy Tần Vi trong lòng ra, anh châm một điếu thuốc, nhìn tôi từ trên cao: “Ai cho phép em đến đây?”
Vị trí eo va phải lúc nãy vẫn còn đau, tôi khẽ thở hắt ra.
“Em gọi điện thoại, nhắn tin WeChat cho anh rất nhiều lần rồi.”
Kỳ Diễn búng tàn thuốc, cầm lấy điện thoại bên cạnh, mở ra, trên đó không hề có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn WeChat nào.
Anh nhìn Tần Vi với ánh mắt sắc bén.
Chỉ có Tần Vi mới động vào điện thoại của anh.
Tần Vi nhìn anh với đôi mắt ngập nước, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Tôi biết, cho dù Tần Vi có làm chuyện quá đáng hơn nữa, Kỳ Diễn cũng sẽ không nói cô ta một lời nào, huống chi chỉ là xóa đi vài cuộc gọi nhỡ và vài tin nhắn WeChat của tôi.
Tôi nói: “Bố mẹ muốn chúng ta trước mười giờ tối nay phải về nhà cũ.”
Trong mắt Kỳ Diễn bùng lên ngọn lửa giận dữ, lạnh lùng hỏi tôi: “Chỉ vì chuyện này?”
“Anh biết tính bố mẹ mà.”
Kỳ Diễn cười lạnh: “Không phải là nói cô vài câu thôi sao, lại chẳng rụng miếng thịt nào, ở trước mặt tôi giả vờ cái gì?”