1.
Ba năm kế vị, trẫm mới vừa kế vị không lâu, triều đình trên dưới đối với trẫm đều như hổ rình mồi.
Lần đầu tiên trẫm nhìn thấy Thẩm Anh chính là trong cuộc đi săn năm nay.
Khi đó Duệ Vương đã không kiềm chế được muốn ra tay với trẫm, chỉ cần trẫm đầu rơi xuống đất, hắn là hoàng huynh của trẫm, đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận kế vị.
Trẫm chỉ chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Nhưng mũi tên xuyên qua thủ cấp thích khách lại không phải đến từ ám vệ.
Ráng chiều mênh m.ô.n.g vô bờ, nàng ghìm ngựa giương cung, ngàn cân treo sợi tóc.
Lúc trẫm lấy lại tinh thần, đã thấy nàng xoay người xuống ngựa, mặc áo giáp săn mồi màu đỏ, tiêu sái hành lễ với trẫm.
“Thần nữ Thẩm Anh, bái kiến bệ hạ.”
Tám chữ này đập vào trong lòng trẫm, đinh tai nhức óc, nhấc lên sóng to gió lớn.
Thế nào là động tâm, nó chỉ diễn ra trong giây lát mà thôi.
Thẩm Anh là trưởng nữ của Phiêu Kỵ đại tướng quân, vẫn cùng đại tướng quân chinh chiến ở bắc cảnh, từng dẫn một đội khinh kỵ vòng tới sau lưng Man Di, diệt ba vạn quân địch.
Phụ hoàng muốn phong công hành thưởng cho nàng, nàng lại không chịu, nói công danh mệt mỏi, không được tự nhiên.
Trẫm có tâm muốn cùng nàng nói thêm vài câu, lại bị Trầm tướng quân ngắt ngang câu chuyện, yêu cầu trẫm xử lý những thích khách này.
Trẫm vẫn nhìn nàng đi đến đội ngũ, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Hoàng đế gặp chuyện quả thật là đại sự, một đám tâm phúc của trẫm nhắm chuẩn cơ hội này, không chịu buông tha một chút dấu vết nào, hùng hùng hổ hổ đổ mọi tội lỗi lên tay chân của Duệ Vương.
Bận rộn cho đến nửa đêm, trăng đã xuống ngọn, khi sắc trời mơ hồ trở nên trắng bệch, Thẩm tướng quân mới nhắc nhở trẫm, chú ý long thể.
Trẫm nghĩ về điều đó, sau khi hoàn thành công việc, trẫm mới nhớ lại những gì mình đã làm trước đó.
Từ lời nói khách khí của mỗi người, trẫm cũng chỉ cùng tướng quân khách sáo vài câu, vòng tới vòng lui lại vòng tới chuyện đại sự lập hậu.
Hiện giờ hậu cung của trẫm coi như phong phú, nhưng trẫm hiếm khi chạy về hậu cung, chỉ biết là tứ phi trong cung đều là nữ nhi của những cánh tay đắc lực trong triều đình, là lúc trước mẫu hậu chọn lựa cho trẫm.
Ngoài ra chính là một đám cô nương không nhớ rõ gia thế cũng không nhớ rõ tính danh cùng tướng mạo.
Thẩm tướng quân hỏi trẫm: “Bệ hạ có lựa chọn trong lòng không?”
Lúc trước tuyển người chỉ cần thích hợp, nhưng hôm nay, trẫm đột nhiên có một lựa chọn trong lòng.
Cho nên trẫm nói: “Thẩm gia thế đại trung lương, nhưng trong phủ chưa từng có một hoàng hậu nào.”
Nói đến đây, lão tướng quân tự nhiên hiểu ý trẫm. Trẫm vốn cho rằng, hắn sẽ thụ sủng nhược kinh, sẽ mang ơn, sẽ dập đầu tạ ơn.
**(Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo. )**
Nhưng tất cả đều không có, sắc mặt của hắn thoáng cái trở nên rất khó coi, có vẻ như không duy trì được lễ nghĩa, chỉ là nói Thẩm Anh ngoan cố, tính tình không đủ đoan trang, lại chưa từng học quy củ của nữ nhi gia đình bình thường, không xứng với vị trí hoàng hậu.
Lúc đầu trẫm cũng cảm thấy như vậy, dù sao lập hậu cũng là chuyện đại sự, trẫm mang tất cả nữ nhi của vương hầu tướng quân suy tính một lần, duy chỉ có Thẩm gia cô nương đánh giặc ở tái bắc.
Nếu như trẫm hôm nay không nhìn thấy nàng, như vậy ai cùng trẫm bạch đầu giai lão lưu danh sử sách đều được, trẫm không quan tâm.
Nhưng trẫm đã thấy.
Trẫm nói với Đại tướng quân: “Tướng quân suy nghĩ kỹ một chút đi.”
Sau khi vào cung là vinh hạnh đặc biệt cỡ nào, mặc dù Thẩm tướng quân đứng hàng nhất phẩm đại tướng quân, nhưng nếu trong nhà không có một vị nữ nhi có quan hệ thân thiết với hoàng thất thì cũng không bền vững.
Hắn chỉ suy nghĩ một ngày, liền cho trẫm đáp án.
Hắn nói: “Thẩm Anh rốt cuộc không biết quy củ của nữ nhi bình thường, bệ hạ tùy tiện để nữ nhi của thần làm hoàng hậu, thật sự là tổn hại quốc nghi. Nếu bệ hạ có lòng, thì để Thẩm Anh làm quý phi trước đi.”
Cũng là cái lý này. Dù sao thì quý phi cũng có thể bướng bỉnh một chút, hoàng hậu lại không được. Nếu không, trẫm không thể chịu đựng được.
Trên đường trở về, trẫm nói với tướng quân: “Ngày mai sẽ đến hoàng thành, Thẩm gia vẫn nên sớm chuẩn bị một chút, đến lúc đó trẫm sẽ hạ chiếu thư.”
Thẩm tướng quân mặt cứng đờ, cuối cùng đồng ý.
Ngày chiếu thư phát xuống, Thẩm Anh giục ngựa chạy ngay trong đêm ra khỏi hoàng thành, không biết đi nơi nào.
Xuân Hỉ nói với trẫm: “Thẩm gia cô nương phóng túng đã quen, lúc cao hứng thì thích cưỡi ngựa, bệ hạ không cần nghĩ nhiều.”
Trẫm không nghĩ nhiều.
Bởi vì năm ngày sau nàng đã mang thân thể phong trần, lội bộ trở về kinh thành.
Trẫm nghe nói, là ám vệ của Thẩm tướng quân, b.ắ.n c..hết ngựa của nàng.
[Bạn đang đọc Ép hôn được edit và dăng tại Nhân Trí page]
2.
Thẩm gia là cùng tổ phụ trẫm cùng nhau định thiên hạ, đến đời Thẩm tướng quân đã thành đại nghiệp, cành lá sum xuê.
Nếu là không để một vị nữ nhi tiến cung làm hoàng hậu, đến đời nhi tử của trẫm sẽ khó lòng dung nạp bọn họ.
Thẩm Anh còn có hai đệ đệ, một muội muội.
Nghe nói nữ nhi Thẩm gia mới mười ba tuổi kia đã có thể tiếp hai vị huynh trưởng thủ hạ qua sáu chiêu.
Đối với mọi chuyện của Thẩm gia, trẫm đều rõ như lòng bàn tay.
Thẩm Anh giục ngựa chạy đêm không phải là cao hứng, mà chính là chạy trốn, nhưng nàng đã trở về, trẫm cũng làm bộ như không biết.
Trẫm cùng Đại tướng quân thương lượng rất nhiều phong hiệu để Thẩm Anh chọn lựa, nhưng Thẩm Anh cái gì cũng không muốn, chỉ cần mang họ Thẩm thôi.