Gã Khổng Tước Kinh Thành Động Lòng Rồi

Chương 1-2.1


Vào năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra mình là nữ phụ xinh đẹp, giàu có trong một bộ truyện ngôn tình sủng có bối cảnh giới thượng lưu Bắc Kinh.

Chỉ còn 24 tiếng đồng hồ nữa, người chồng hờ lạnh lùng của tôi, Tư Trạm, sẽ yêu say đắm cô thực tập sinh nhỏ bé, yếu đuối, ngây thơ trong công ty. Anh sẽ vì cô ta mà sống, vì cô ta mà chết, vì cô ta mà chặn cả máy bay đang rời khỏi Bắc Thành.

Rồi sau đó, bọn họ sẽ cùng nhau bán tôi sang Myanmar, để mặc tôi bị sỉ nhục cho đến chết.

Tôi quyết định chuồn trước khi quá muộn.

Nào ngờ đâu, ngay đêm đó, Tư Trạm, kẻ vốn luôn lãnh cảm với tôi, lại lùng sục khắp Bắc Thành, cuối cùng túm chặt eo tôi, ấn tôi vào cửa sổ kính sát đất.

Anh vuốt ve dái tai tôi, khàn giọng hỏi:

“Mang theo con của tôi, phu nhân định bỏ trốn đến đâu?”

 1

Rút hết số tiền cuối cùng trong tài khoản ngân hàng, ánh hoàng hôn đỏ rực trên nền trời, đã đến giờ tan sở. Giám đốc ngân hàng ấp úng mãi, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng:

“Tư phu nhân, cô rút một lúc nhiều tiền như vậy, nếu để Tư tiên sinh biết được…”

Tôi trừng mắt: “Đây là tiền của tôi, rút tiền của mình cũng phạm pháp à?”

Giám đốc lau mồ hôi: “Đương nhiên là không, chỉ là…”

“Không có gì thì đừng nói nữa.” Tôi ôm tiền đứng dậy, “Cảm ơn anh nhắc nhở, nhưng lần sau đừng nhắc nữa, tôi không thích nghe.”

Tôi xoay người bỏ đi, giám đốc vội vàng đuổi theo:

“Tư phu nhân, cô và Tư tiên sinh chưa ký thỏa thuận tiền hôn nhân, tài sản sau hôn nhân là tài sản chung. Cô rút nhiều tiền như vậy, không thể nào giấu được Tư tiên sinh đâu!”

Tôi phát ngán, bước đi không ngoảnh đầu: “Không giấu được thì thôi, tôi không quan tâm.”

Ông trời ơi, tôi sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.

Ai mà còn hơi sức đâu mà bận tâm giấu giếm.

—– Hai ngày trước, tôi đã thức tỉnh. Tôi vốn chỉ là nữ phụ trong một bộ truyện ngôn tình sủng.

Nội dung bộ truyện đó vừa thô tục vừa điên rồ. Nam chính là tổng tài bá đạo của một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán, lạnh lùng, ít nói, tàn nhẫn, vô tình; còn nữ chính là một cô thực tập sinh trắng trẻo, gầy gò, yếu đuối, thích làm nũng.

Ngay ngày đầu tiên đi làm, cô ta đã mắc lỗi trong công việc.

Khi đang treo tranh cho buổi triển lãm, cô ta đóng thiếu một chiếc đinh, suýt chút nữa làm rơi tranh vào người Tư Trạm.

Thế mà, vị tổng tài vốn nổi tiếng khó tính không những không trách mắng mà còn dịu dàng an ủi cô ta: “Không sao.”

Sau vài lần chạm mặt, vị tổng tài lạnh lùng, đầy dục vọng kia phát hiện ra cô gái nhỏ bé, ngây thơ như đóa hoa lê kia có thể xoa dịu sự bồn chồn trong anh.

Thế là, hai người họ… Đã nảy sinh ra những rung động mãnh liệt ở khắp mọi nơi.

Không lâu sau, người vợ kết hôn chính trị của nam chính phát hiện ra điều bất thường, liền đến công ty làm ầm ĩ.

Nam chính chán ghét đến cùng cực, ném lại một câu: “Kết hôn chính trị thôi mà, nhìn cô đã thấy ghê tởm rồi.”

Rồi sau đó, anh ta kiên quyết quay lưng với nữ phụ, đến bên nữ chính, không bao giờ ngoảnh đầu lại.

Nhưng người vợ kết hôn chính trị và Tư Trạm là thanh mai trúc mã, yêu anh ta nhiều năm, đến c.h.ế.t cũng không chịu buông tay.

Ba người dây dưa với nhau hàng trăm chương, nữ chính trải qua đủ loại chuyện như mang thai, từ chức, bị tát, sang Hong Kong sinh con…, cuối cùng cũng quay lại bên nam chính.

Nữ phụ cũng được lãnh cơm hộp, kết cục là gia đình phá sản, lưu lạc sang Myanmar, bị đùa bỡn, sỉ nhục, c.h.ế.t thảm nơi đất khách quê người.

—– Được rồi, tôi chính là cô vợ kết hôn chính trị, là nữ phụ độc ác.

Tôi là chướng ngại vật cản đường tình yêu của nam nữ chính, là nhân vật phụ tô đậm cho sự hoan lạc của họ.

Hiện tại, chỉ còn 24 tiếng đồng hồ nữa là Tư Trạm sẽ tham gia triển lãm tranh, gặp được định mệnh của đời mình.

Tôi quyết định hành động nhanh chóng. Trước tiên phải chuyển hết số tiền có thể chuyển đi.

 2

Lúc Tư Trạm về nhà, tôi đang ngồi xổm trong phòng để đồ, thảo luận với cô bạn thân về cách xử lý số tiền của mình.

Cô ấy ngẩn người hồi lâu, thốt lên:

“Cậu muốn chuyển tài sản sang cho mình ư? Cậu điên rồi sao, cậu có biết nhà chồng cậu làm gì không hả, bọn họ lũng đoạn cả giới đen trắng đấy, họ sẽ truy sát mình đến cùng mất!!”

Tôi bình tĩnh nói: “Không đâu, đây đều là tài sản hợp pháp đứng tên tớ.”

“Nhưng mà,” cô ấy khó hiểu, “Năm ngoái cậu còn nói muốn tiết kiệm tiền nuôi đại gia Tư, người ta muốn tiền cũng cho hết, cho được gì là cho hết? Sao tự nhiên lại đổi ý, hết yêu rồi sao?”

Tôi cau mày: “Mình từng nói vậy à?”

Bạn thân: “Tất nhiên rồi! Cậu thích Tư Trạm như vậy cơ mà! Cậu còn nói không có anh ta cậu sẽ c.h.ế.t mất!”

“Ừ nhỉ.” Tôi nhét đại mấy chiếc túi Hermès vào vali, thuận miệng nói: “Ai mà biết được, có lẽ lúc đó mình ngốc thôi.”

Bạn thân: “…”

Tư Trạm bước vào đúng lúc này. Chắc hẳn anh chỉ nghe được nửa câu cuối cùng của chúng tôi.

Người đàn ông cao lớn đứng sừng sững trước mặt tôi, nhìn đống đồ đạc ngổn ngang dưới đất, anh chớp mắt, nhướng mày: “Lại bày trò gì vậy?”

Bạn thân thấy tình hình bất ổn, chuồn thẳng: “Hai người cứ tự nhiên.”

Nó chuồn mất dạng, trong phòng để đồ chỉ còn lại hai chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.