GẤM LỤA ĐẦY CÀNH

Chương 01


Phu quân chưa cưới khinh rẻ ta một thân lụa là gấm vóc, gia tài vạn lượng, nhưng lại đem lòng say mê một nữ tử nhà nông áo đầy miếng vá.

 

Ta có thể làm gì? Đương nhiên là thành toàn cho hắn ta rồi!

 

May thay, mẹ chồng tương lai lại là người thông hiểu lẽ phải, thấu tình đạt lý.

 

Nhi tử mù quáng, không cần cũng được.

 

Cho đến ngày ta đại hôn, hắn ta vận một thân áo vải tầm thường, lảo đảo đến van xin ta quay lại.

 

Ta mỉm cười rạng rỡ: “Từ nay về sau, ngươi nên gọi ta một tiếng tẩu tẩu.”

 

1.

 

Thẩm Thừa Ý học hành trở về, lại mang theo một nữ tử đang mang thai.

 

Tin tức truyền đến tai ta khi ta đang ở Dị Trân Các chọn ngọc bội cho hắn ta.

 

Chỉ một thoáng lơ đãng, một miếng phỉ thúy xanh ngọc thượng hạng, to bằng lòng bàn tay, đã rơi xuống đất và vỡ thành hai mảnh.

 

Nha hoàn Nguyệt Nhi vội vàng chạy tới kiểm tra tay ta: “Tiểu thư, người có bị thương không?”

 

“Không sao, chỉ tiếc miếng phỉ thúy này thôi. Ta vốn đã thấy nó không đủ lớn, giờ vỡ ra thế này, càng chẳng ra gì. Làm sao còn có thể đưa ra ngoài cho ai được nữa?” Ta lắc đầu, không khỏi thở dài.

 

“Tiểu thư, đến lúc này rồi mà người vẫn còn nghĩ đến miếng đá vỡ đó sao?”

 

Nguyệt Nhi buông tay ta ra, tức giận giơ nắm tay nhỏ và đánh vào không trung:

 

“Đại hôn của người và cô gia sắp đến mà cô gia lại dám đưa người khác về phủ, đây chẳng phải là đang ức h.i.ế.p người sao?”

 

Nói cũng phải.

 

Ta thu hồi ánh mắt đang rơi trên miếng phỉ thúy, nghiêm túc gật đầu. Hiện tại, quả thật có việc còn quan trọng hơn cả phỉ thúy.

 

Chưa kịp mở lời, quản gia của phủ Thừa tướng đã thở hổn hển chạy vào Dị Trân Các.

 

Thấy ta, ánh mắt quản gia sáng lên, vội vàng nói:

 

“Hạ tiểu thư, cuối cùng lão nô cũng tìm thấy người rồi. Không biết hiện giờ Hạ tiểu thư có tiện không? Phu nhân nhà ta muốn mời tiểu thư qua phủ nói chuyện.”

 

“Phu nhân có lời mời, tất nhiên là ta tiện rồi.”

 

Ta gật đầu, nhận lời mời của quản gia, không quên quay lại dặn dò chưởng quầy Dị Trân Các tìm cho ta vài miếng phỉ thúy lớn và đẹp hơn.

 

Nguyệt Nhi thở dài bất mãn: “Tiểu thư, người đừng nói là còn định tặng đồ cho cái tên cô gia xui xẻo kia đấy nhé!”

 

“Đương nhiên là không.” Ta khẽ chớp mắt và mỉm cười nhẹ: “Ta chỉ chợt nhớ ra, sinh thần của Hoàng đế biểu ca hình như sắp đến rồi.”

 

2.

 

Vừa bước vào phủ Thừa tướng, ta đã nghe thấy một tiếng động giòn tan từ đại sảnh.

 

Đó là âm thanh của một chiếc chén sứ vỡ vụn.

 

Nghe ra, hẳn là đồ gốm Nhữ hảo hạng.

 

Chậc, đó là một trong những bộ trà cụ mà Thẩm bá phụ yêu thích nhất.

 

Trà nóng b.ắ.n tung tóe lên áo Thẩm Thừa Ý, nhưng hắn ta vẫn không quên bảo vệ nữ tử đứng phía sau.

 

“Đồ nghịch tử! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?” Thẩm bá phụ trừng mắt nhìn hắn ta, trên trán nổi đầy gân xanh.

 

Thẩm Thừa Ý đứng thẳng lưng, kiên định nói: “Con muốn cưới Nhứ Nhứ làm thê tử!”

 

Thẩm bá mẫu ở bên cạnh vừa nhìn thấy ta đã vội vàng bước lên, sắp xếp ghế cho ta ngồi.

 

Lúc này ta mới nhìn rõ dung mạo của nữ tử đứng sau lưng Thẩm Thừa Ý.

 

Nàng ta không phải là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng có thể coi là thanh tú.

 

Tuy nhiên, với vẻ ngoài thế này, e rằng trong số các tiểu thư khuê các ở kinh thành, nàng ta còn chẳng có tên tuổi gì.

 

Còn y phục trên người nàng ta, hẳn là làm từ vải thô, nhìn cũng đã cũ kỹ.

 

Nhiều chỗ đã bạc màu sau nhiều lần giặt giũ, còn có vài miếng vá, thậm chí còn không bằng Nguyệt Nhi bên cạnh ta.

 

Trong lúc ta còn đang suy nghĩ thì cô nương tên Nhứ Nhứ kia bỗng nhiên ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của ta.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.