Chương 1
Ta và Cố Cẩm Tín đồng thanh cất lời từ chối.
Cha mẹ hai bên đều ngạc nhiên nhìn chúng ta.
Cố Cẩm Tín thản nhiên liếc ta một cái, kéo tay hầu gia và phu nhân, nói: “Nhi tử sẽ giải thích với cha mẹ sau, nhưng nhi tử có thể bảo đảm Tống Gia Nhược tuyệt đối không phải là một người phù hợp.”
Cha ta ngước mắt nhìn Cố Cẩm Tín, mỉm cười nhạt với hầu gia: “Lệnh lang quả là một người khí phách, lão phu rất ngưỡng mộ tính cách của lệnh lang, nhưng chuyện hôn nhân thì nên bỏ qua thôi.”
Ngoài lời thì như đang khen Cố Cẩm Tín nhưng thực tế thì gã chẳng qua chỉ là một kẻ thô lỗ.
Ta là người của Tống gia Vĩnh Xuyên, gã không xứng với gia đình ta.
Tống gia của ta thuộc hàng gia tộc danh giá.
Ba trăm năm trước, tổ tiên đã làm quan trong triều đình.
Từ thế hệ này qua thế hệ khác, con cháu trong gia đình phần lớn đều phục vụ trong triều.
Còn Cố gia là hầu gia mới được Hoàng thượng phong tước, trước mặt các thế gia khác hoàn toàn không đáng nói đến.
Cố gia muốn đứng vững ở kinh thành nên mới cầu hôn tiểu thư thế gia.
Cha ta từng coi trọng Cố Cẩm Tín, cũng không muốn ta phải vào cửa cung, nên mới chấp nhận lần thăm hỏi này của Cố gia, để ta có thể gặp Cố Cẩm Tín.
Đây là một ý tốt.
Nhưng ý tốt này lại bị Cố Cẩm Tín phụ lòng.
Sau khi lo liệu tang lễ của Cố Hầu gia.
Cố Cẩm Tín liền dọn đến thư phòng, chỉ gặp ta khi dùng bữa.
Ta nhận ra sự lạnh nhạt của Cố Cẩm Tín.
Cũng từng bóng gió dò hỏi.
Nhưng gã chỉ bảo ta đừng nghĩ nhiều.
Hỏi thêm vài câu nữa.
Gã lại nói, chuyện xảy ra trong ngày cưới đã khiến gã không thể vượt qua được rào cản trong lòng, khi đối diện với ta luôn nhớ đến cảnh tượng cha mất.
Trong lời nói, dường như ám chỉ rằng ta là người khắc thân.
Gã thực sự quy trách nhiệm cái c.h.ế.t đột ngột của Cố Hầu gia lên đầu ta sao?
Nhưng gã không nói thẳng.
Ta vừa hỏi, gã lại bảo ta nghĩ nhiều.
Đến khi bệnh tình nguy kịch, nghe được những lời gã nói với con cái hạ nhân.
Ta mới biết, thực ra gã đã âm thầm trách ta cả đời.
Sống lại một kiếp, không còn liên quan gì đến gã nữa, ta vui mừng vô cùng.
Ta từ sau bình phong bước ra, bình tĩnh nhìn Cố Cẩm Tín, lạnh lùng nói: “Người đến cầu hôn là ngươi, bôi nhọ danh dự của ta cũng là ngươi, như ngươi loại người bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo, Tống gia ta quả thật không dám giao du sâu, người đâu, tiễn khách!”
Cố Cẩm Tín liếc nhẹ ta một cái, ánh mắt khinh thường hiện rõ.
Đây là Cố Cẩm Tín từ nhiều năm sau trở lại.
Khi ấy, gã đã được ngồi vào hàng ngũ Cửu khanh, được Hoàng thượng trọng dụng.
Sự kính sợ đối với các thế gia đã sớm tan biến.
Vì vậy, gã mới có thể mang thái độ của kẻ bề trên mà khinh thường ta.
Gã lạnh lùng nói: “Cũng còn tốt hơn so với người mang mệnh bất tường, khắc thân trưởng bối.”
Ta lạnh cả lòng.
Nhìn xem!
Quả nhiên gã đã đổ tội cái c.h.ế.t của Cố hầu gia lên đầu ta.
Nhưng lại luôn miệng bảo ta nghĩ nhiều.
Thật là một kẻ ngụy quân tử.
Ta kìm nén cơn giận trong lòng, chỉ lạnh nhạt phân phó một câu.
“Người đâu, lôi kẻ nói năng hồ đồ này ra ngoài!”
“Tống Gia Nhược, ngươi dám!”
Hừ!
Gã nghĩ ta không dám sao?
Ta vỗ tay, một đám gia nhân lũ lượt kéo ra.
Lôi đám người Cố gia đẩy ra ngoài.
Cố Cẩm Tín thì chẳng may mắn như vậy, bị đ.ấ.m đá một trận, bị quăng ra khỏi Tống gia trước sự chứng kiến của mọi người.
Phụ thân chẳng nói một lời, ung dung thưởng trà.
Khi ta trở lại, uống một ngụm trà, nén xuống sự bực dọc trong lòng, lúc này phụ thân mới mở miệng hỏi ta.
“Vì cớ gì mà con lại hận gã đến vậy? Phải khiến gã mất mặt đến thế?”
Chương 2
Không có gì qua được mắt phụ thân.
Ta hận Cố Cẩm Tín, tự nhiên là vì gã đã hoang phí cả cuộc đời ta.
Gã rõ ràng có thể nói rõ ràng, để ta còn biết được nguyên do.
Ta có lòng kiêu hãnh của mình, tự nhiên sẽ không làm phiền gã nữa.
Nhưng gã lại đưa đẩy, nói lời lẽ xảo trá, dùng đạo lý lớn đè lên đầu ta, khiến ta vì Cố gia mà làm trâu làm ngựa.
Sau lưng lại quy tội cái c.h.ế.t của cha gã lên đầu ta, nói ta lạnh lùng, không xứng làm người.
Miệng nam mô bụng một bồ d.a.o găm, vô liêm sỉ đến cực độ.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, nữ nhi đã mơ một giấc mơ, trong mơ nữ nhi gả cho Cố Cẩm Tín, sống một cuộc đời hoang đường, điều này không đáng kể, nhưng nữ nhi còn mơ thấy thiên hạ đại sự.”
Mắt phụ thân sáng lên.
Người có lẽ không ngờ rằng, vài năm sau, các thế gia sẽ gặp phải một tai kiếp lớn.
Phụ thân là người có tầm nhìn xa, đã sớm rút lui.
Nhưng những thế gia quen biết với chúng ta, lại lần lượt tan tác.
Khi chúng ta trở lại, kinh thành đã đổi thay không còn như trước.
Sống lại một đời, tự nhiên ta phải tránh khỏi những chuyện bi thảm như vậy.
Ta ở trong nội trạch, có nhiều việc không thể tự ý ra mặt.
Nhưng phụ thân có thể.
Người tin vào triết lý của Trang Chu, theo đuổi giấc mộng hồ điệp.
Giấc mơ của ta nhất định sẽ khiến phụ thân tin tưởng.
Ta và phụ thân ngày đêm bàn luận trong thư phòng.
Trong kinh thành, danh tiếng của Cố Cẩm Tín đã bị phá hủy.
Gã đắc tội với Tống gia, các thế gia khác tự nhiên không coi trọng gã.
Gã liền tự quyết định đến ngõ Nê Oa cầu cưới một nữ tử tên là Mạnh Thanh La làm thê tử.
Khi nghe tin, ta không hề ngạc nhiên.
Mạnh Thanh La ư!
Đó chính là một tiểu thiếp mà Cố Cẩm Tín yêu thích nhất.
Họ có với nhau ba trai một gái.
Cố Cẩm Tín sau khi hạ triều, thích nhất là đến phòng Mạnh Thanh La ngồi một lát, trò chuyện với nàng ta.
Gã nói, hương thơm của Thanh La có thể giải sầu.
Hừ!
Hắn có lẽ không biết, hương liệu mà nàng Mạnh yêu quý kia dùng được gọi là hương Long Liên, một bình có giá nghìn vàng.