1,
“Niệu Niệu, đêm nay, vi phu sẽ mang hung thủ sát hại hai mẹ con nàng xuống địa ngục.”
Bàn tay gõ cửa của ta vẫn treo giữa không trung.
Ta nhìn thấy phu quân của mình, Thẩm Dực, cũng chính là đương kim thái phó, vô cùng thâm tình vuốt ve một cây trâm trân châu.
Một gian phòng bí mật đằng sau giá sách đang hé mở, một bức họa nữ tử dung nhan kiều diễm treo trên tường.
Ta đã gặp qua nàng, đó là Lam Niệu Niệu, một nữ giao nhân.
Năm trước, phụ hoàng đến Giang Nam, dừng lại ở Tây Hồ mấy ngày.
Thẩm Dực phụng mệnh vơ vét kì nhân trân bảo.
Mà giao nhân, là một giống loài thú vị không thể thiếu mặt.
Đêm đó, một đoàn người ở bên hồ nghe giao nhân hát.
Long nhan cực kỳ vui mừng, phụ hoàng cho ban cho Lam Niệu Niệu một tòa đệ phủ, cũng cho phép nàng nhập cung.
Khi đó, Thẩm Dực đã được ban hôn, là phò mã được cả kinh thành công nhận.
Cũng không biết vì sao, hắn lại cùng Lam Niệu Niệu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Khi ta phát hiện ra, bên hông hắn bị quấn lấy bởi đuôi màu xanh của giao nhân, hai người trần trụi ôm nhau, nước đọng đầy đất.
Tâm tình của ta cũng giống như đám quần áo trên mặt đất kia, rách nát thảm hại.
Đêm đó, ta tìm tới phụ hoàng, thỉnh cầu thu hồi tứ hôn giữa ta và Thẩm Dực.
Có ai nghĩ được, ngay tại đêm đó, Lam Niệu Niệu ch.
Chết tại phủ công chúa ta.
Nước hồ xanh biếc của phủ đệ bị nhuộm thành một màu đỏ lóa mắt, mà n.g.ự.c Lam Niệu Niệu bị khoét sâu, đầm đìa máu.
Tim bị moi ra, tử trạng thê thảm.
Bên trong cơn mưa, Thẩm Dực khóc đỏ mắt.
Hôm sau, tin tức từ hôn truyền đến, ánh mắt tịch mịch của hắn mới có chút chuyển động
“Mạnh Nhan Thu, ta chắc chắn tìm được hung thủ g.i.ế.c người, đem hắn c.h.é.m thành muôn mảnh.”
Lúc ấy ta đắm chìm trong nỗi thống khổ khi Thẩm Dực không yêu mình, không để mắt đến hắn nhìn về phía ta đáy mắt hung ác nham hiểm.
2,
Âm thanh của mật thất đóng lại kéo suy nghĩ của ta về thực tế.
Vô ý thức vuốt ve vừa xuống bụng, ta muốn tìm Thẩm Dực hỏi rõ ràng.
Vì sao cùng ta thành hôn rồi, còn giữ những kỷ vậy của nữ nhân khác.
Nhưng bụng dưới đột nhiên tê rần, huyết dịch thuận giữa hai chân chảy ra.
Ta gấp đến độ hô to, được hạ nhân đỡ đến tẩm điện.
Đau đớn kịch liệt cơ hồ khiến ta sắp ngất.
Ta giữ tay chặt nha hoàn, để nàng đi mời bà đỡ.
Nhưng nha hoàn kia lại giải tán đám người, chỉ để lại cho ta một cái kéo.
Ta đau đến kêu trời kêu đất, nhưng vẫn không gọi được Thẩm Dực.
Từng đợt co rút ập tới.
Máu giữa hai chân càng ngày chảy càng nhiều, tựa hồ muốn rút đi hết toàn bộ thân nhiệt của ta.
Lý trí nói cho ta, nếu như không thể sinh hạ hài tử, ta liền sẽ xuất huyết nhiều mà chết.
Cơ hồ là không chút do dự, ta cầm lên cây kéo ở đầu giường.
Run rẩy, di chuyển đến bụng dưới.
Cảm giác tự rạch da thịt làm cho ta đau đến không thiết sống.
Nhưng quỷ dị hơn chính là, hai tay nhuốm đầy m.á.u của ta, vậy mà lại mang ra một đứa trẻ có đuôi màu xanh..
Nhưng mà so với chấn kinh, ta hiện tại càng cần cầm m.á.u hơn để giữ tính mạng.
Nhưng mà, ngay tại khi ta cầm lấy vải bông , Thẩm Dực xuất hiện.
“Phu quân, nhanh, nhanh truyền thái y……”
Ta ném tất cả những sợ hãi thắc mắc của mình sang một bên, kêu tê Thẩm Dực như bắt cọng rơm cứu mạng.
Nhưng hắn lại nhìn về phía cái kia đứa trẻ kia, sau đó, mở miệng nở một nụ cười âm trầm.
Trong lòng hơi lo sợ một chút.
Một giây sau, hắn cất bước đi tới, bàn tay bóp lấy cổ đứa trẻ, đem nó giơ lên giữa không trung.
“Phu quân, chàng muốn làm gì?”
“Ngậm miệng, ngươi là loại đàn bà tâm địa ác độc, không xứng gọi ta như thế!”
Ta bị nói đến sững sờ.
Thẩm Dực nhìn giao nhân nhỏ với chiêc đuôi xinh đẹp kia, giống như là lâm vào hồi ức.
“Niệu Niệu của ta, cũng đã từng xinh đẹp như vậy.”
“Nàng nhu thuận yếu đuối như thế, còn mang cốt nhục của ta, ngươi lại nhẫn tâm hại nàng chết!”
Nói xong, hắn đem tiểu giao nhân giơ lên cao cao.
“Không!”
Huyết dịch ấm áp tung tóe trên mặt.
Thi thể tiểu giao long còn chưa mở mắt đã bị bơp ch đang nằm trên đất kia khiến ta hoàn toàn suoj đổ .
“Thẩm dực, vì cái gì, đến tột cùng vì cái gì!”
Nam nhân giẫm qua đuôi cả nhỏ đẫm máu, đi đến trước giường.
Trong gương, ta khóc đến hai mắt sưng đỏ, cả khuôn mặt bởi vì mất m.á.u mà trắng bệch đến đáng sợ.
“Phẫn nộ à? Mạnh Nhan Thu.”
Thẩm Dực móc ra môt cây chủy thủ, ánh đao sắc bén ánh ra tia phản quang khiền lòng người phát run.
“Thống khổ bây giờ mà ngươi đang phải chịu, không bằng một phần vạn Niệu Niệu của ta!”
Hắn vừa nói, vừa mang chủy thủ cắm vào lồng n.g.ự.c của ta.
Chậm rãi, ác độc đến cực điểm.
“Niệu nNệu, nàng có nhìn thấy không? Vi phu báo thù cho hai mẹ con nàng đây!”
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Thẩm Dực xẹt qua.
Mà ta cũng bởi vì chịu thống khổ khoét tim, triệt để ngã xuống.