1
Ngày tuyết đầu mùa rơi.
Tức phụ của Vương Nhị Ma đầu trấn gõ ầm ầm lên cửa phòng ta.
“Kẻ điên nhỏ, còn không mau đi vào trấn! Cơ hội phát tài của ngươi đến rồi kìa!”
Nàng ta nói với giọng điệu hả hê, hai mắt đảo quanh tìm kiếm niềm vui sướng trong sự khốn khổ của người khác.
Ta buông xiên tre đã tước xong trong tay xuống, bình tĩnh hỏi nàng ta: “Có chuyện gì?”
Nàng ta trợn mắt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến tâm trạng đang vui vẻ của ả.
“Trên trấn có đại nhân vật đến, nói muốn mua vài nha hoàn về. Triệu Lí Chính đã thông báo cho tất cả các cô nương trong trấn đến gặp mặt.”
“Nhớ kỹ, không ai được phép vắng mặt!”
Nàng ta che miệng cười châm biếm, trong mắt lộ rõ sự ác ý.
Bởi vì tướng công của nàng ta, Vương Nhị Ma, suốt ngày câu được câu không đi ngang qua cửa nhà ta.
Mà gần đây lại liên tục có tin đồn người giàu có trong thành mua nha hoàn về để nuôi làm thức ăn cho thú cưng.
Ta “ồ” một tiếng, nói với nàng ta: “Ta biết rồi.” Sau đó đưa tay đóng cửa lại.
Ngoài phòng tiếng nữ nhân chửi rủa chói tai, mắt ta có mắt không tròng, mắng ta không biết tốt xấu.
Tuy lòng còn chút bực bội, nhưng ta lại không muốn cãi cọ với nàng ta.
Ta cúi đầu xuống, nhìn bàn tay chai sần của mình.
Làn da không hề mịn màng, cũng không trắng trẻo, mà là những vết chai mỏng do lao động đồng áng mà tạo thành.
Lòng ta chùng xuống.
Rõ ràng khi sống lại, ta đã quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình.
Nhưng tại sao những gì đã xảy ra trong kiếp trước vẫn tiếp tục lặp lại?
2
Sắc trời dần buông xuống.
Ta đội nón rơm, cõng trên vai chiếc đòn gánh đầy ắp xiên tre, bước vào khu chợ trong trấn.
Trấn Phong Nguyệt là một thị trấn nhỏ ven biên giới Đại Lương, nằm ở vị trí hẻo lánh, nơi đây thường xuyên bao phủ bởi sắc vàng của cát.
Vào những ngày bình thường, khu chợ thường vắng vẻ, chỉ có lác đác vài ba người qua lại. Thế nhưng hôm nay, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười nói rộn ràng.
Hóa ra không phải ai cũng tin vào tin đồn người giàu mua nha hoàn về nuôi làm thức ăn cho thú cưng.
Gia đình nhà giàu ra tay rộng rãi, bán đi một nữ nhi là nhi tử sẽ có tiền cưới vợ.
Vì vậy, trước cửa nha môn của Triệu Lí Chính, những bậc phụ mẫu dẫn theo theo nữ nhi đến đây với vẻ mặt buồn bã có điều trong mắt lại sáng lên tia hy vọng.
Ta tìm một góc khuất ven đường ngồi xuống, đặt sọt tre xuống đất, lấy một tấm ván gỗ làm bàn, bày xiên tre ra bán, hai văn tiền một xiên.
Tiếng nói chuyện ồn ào vang lên bên tai ta:
“Nghe nói nhân vật lần này đến đây còn lớn hơn cả huyện lệnh, các ngươi không thấy sao? Lính tráng đi theo từng hàng, hung hãn vô cùng, chỉ cần ai dám đến gần một chút là lập tức rút kiếm ra chém!”
“Ta mặc kệ hắn là huyện lệnh hay quan gì đi nữa, chỉ cần hắn chịu bỏ tiền ra mua con nhỏ hao cơm tốn của nhà ta là được rồi. Nếu chịu chi mạnh tay một chút, sang năm nhi tử ta có thể lấy được khuê nữ của Vương tú tài!”
“Các ngươi thật là ngu ngốc! Ta nghe nói những người này đến từ kinh thành đấy! Các ngươi không thấy vị công tử đi đầu kia sao? Ôi chao, tuấn tú như thần tiên vậy! Nếu nữ nhi ta được chọn, được quý nhân coi trọng, cả nhà họ Lý ta sẽ một bước lên mây thôi!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Bà Lý quả không hổ danh là người từng đi qua kinh thành!”
Quý nhân…
Giữa dòng người chen chúc náo nhiệt, một bóng người được lính canh bao vây, di chuyển trong đội hình tứ phương bất động như tượng.
Dù chỉ nhìn từ xa, cũng có thể nhận ra đó không phải là người bình thường, trên người hắn ta toát lên vẻ thanh tao kiêu hãnh.
Ta đè nón rơm xuống, lòng bỗng chộn rộn.
Quả nhiên Thần Uyên vẫn tự mình đến đây.
3
Đúng vào thời điểm này trong kiếp trước, ta đã bị Thần Uyên lựa chọn, trở thành thế thân cho An Lăng công chúa. Sống cuộc đời của công chúa giả.
Xuất thân từ thôn quê, ngoại trừ khuôn mặt ra thì ta hoàn toàn khác biệt so với An Lăng công chúa.
Vì vậy, khi vào cung, ta trở thành học trò của Thần Uyên, hắn ta dùng mọi thủ đoạn để biến ta thành bản sao hoàn hảo của An Lăng công chúa.
Hắn ta dùng bàn ủi in cho ta một vết bớt giống với An Lăng công chúa, dùng dược liệu để thay đổi giọng nói của ta, ép ta học theo cử chỉ, thần thái, tất cả mọi thứ của An Lăng.
Dần dần, ta bị gọt giũa, từng bước biến thành một “An Lăng” hoàn chỉnh.
Nỗi oán hận ngút trời trong lòng ta vẫn luôn âm ỉ cháy.
Tuy nhiên, ta cũng ý thức được rằng bản thân chỉ là nữ nhi bị phụ mẫu bán đi với giá hai mươi lượng bạc trắng để đổi lấy cuộc sống sung túc, nhà cao cửa rộng, kiều thê ruộng tốt cho đệ đệ.
Nhưng ta không hận họ.
Với những người như ta, sớm muộn gì cũng phải chết.
Đối với ta, chết vì bị phụ mẫu bán lấy tiền hay chết vì gánh tai họa thay cho công chúa cũng chẳng có gì khác biệt.
Thần Uyên đã dạy dỗ ta, cho ta chỗ ở bình yên, cho ta cơm ăn áo mặc đầy đủ, cho ta một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Ta vô cùng biết ơn hắn ta.
Ngoại trừ chuyện “An Lăng”, hắn ta đối xử với ta không hề hà khắc, thậm chí còn rất dịu dàng.
Từ nhỏ tới lớn ta chưa được học lấy một chữ, lại không có đầu óc kì tài gì cả, tất nhiên là ngu dốt vô cùng.
An Lăng nhìn ta mà bực bội không thôi: “Bổn công chúa bốn tuổi đã thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, bảy tuổi đã có thể làm thơ viết văn, làm gì có khi nào ngu ngốc như vậy!”
“Tiên sinh, ngài từ đâu tìm được một kẻ ngu ngốc thế này chứ!”
“An Lăng…” Thần Uyên nhẹ nhàng đặt chén trà xuống: “Ngươi tuy là học trò cưng của ta, nhưng phải luôn ghi nhớ đạo lý khiêm tốn, chớ vì những lời nói của người ngoài mà đánh mất bản thân.”
Lời nói của hắn ta vừa mang tính trách móc lại ẩn chứa lời khen ngợi, vừa khen ngợi lại thể hiện sự thiên vị.
An Lăng đương nhiên là vô cùng vui vẻ, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này với ta.
Nhìn tách trà thượng hạng tỏa hương thơm ngát trên bàn, ta lại vùi đầu xuống trang sách cổ, lặng lẽ viết nên những nét chữ vặn vẹo, xấu đến mức không nỡ nhìn.
Ta biết, hắn ta đang muốn giúp ta.
Vì vậy, vào đêm hôm đó, ta không hề bất ngờ khi hắn ta xuất hiện, cũng không hề kinh ngạc khi hắn ta kiên nhẫn cầm bút sửa lại từng nét chữ của ta.
Và rồi, sau đó…
Sau đó, ta không chỉ học được những kinh sách giáo lý, mà còn học được cách viết bằng hai tay.
Một tay dành cho An Lăng, một tay dành cho đế sư Thần Uyên.
Chỉ tiếc rằng, ta còn chưa kịp dùng tay kia viết chữ cho hắn ta xem, đã bị Thần Uyên ban cho một ly rượu độc, kết thúc vội vã cuộc đời này của ta.
4
Trấn Phong Nguyệt trước khi vào đêm trời sẽ nổi gió, cát vàng bay khắp nơi.
Nha phủ Triệu Lí Chính vì muốn nịnh nọt Thần Uyên, đẩy một người đến trước mặt hắn ta.
“Đại nhân, ngài xem người này được không ạ?”
Lão ta trước nay nào đã gặp được nhân vật lớn như vậy bao giờ, cho nên theo thói quen đẩy một cô nương khá đẫy đà lên.
Triệu Lí Chính nghĩ Thần Uyên lần này đến đây cũng chỉ để vui chơi, dù sao lúc trước không thiếu quan to quý tộc có sở thích đặc biệt.
Nhưng lão ta không ngờ rằng, mình vừa dứt lời, hộ vệ bên cạnh Thần Uyên đã rút thanh đao chĩa thẳng vào cổ lão ta: “Làm càn!”
Triệu Lí Chính sợ hãi run rẩy, quỳ rạp xuống đất.
Thần Uyên đứng dậy từ chiếc ghế gỗ đàn hương.
“Hạc Nhất, lui ra.”
Giọng điệu của hắn ta lạnh lùng, tuy nhiên lại nở nụ cười ấm áp khiến Triệu Lí Chính bỗng chốc căng thẳng.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt hắn ta lướt qua Triệu Lí Chính, hỏi: “Triệu Lí Chính, tất cả những cô nương trong trấn đều có mặt ở đây sao?”
Triệu Lí Chính vội vàng bò dậy từ dưới đất, gượng gạo cười nói: “Tới, tới, tất cả những cô nương chưa xuất giá từ làng trên xóm dưới trong trấn Phong Nguyệt đều có mặt đầy đủ.”
“Ồ, vậy sao?” Thần Uyên cười như không cười: “Triệu đại nhân chắc chắn chứ?”
Nụ cười của hắn ta mang vẻ nửa suy tư, nửa chế giễu, khiến Triệu Lí Chính không thể nào nắm bắt được.
“Không, không, không chắc…” Giọng lão ta run run: “Đại nhân, tại hạ lập tức phái người mang theo danh sách đi đối chiếu từng người!”
“Hai ngày, a, không, ngày mai! Ngày mai ta nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng cho ngài!”
Lão ta liên tục khom lưng trước Thần Uyên, sau đó xoay qua gọi người rồi đi ra ngoài.
Đám người đưa nữ nhi đến đang vây xem nhất thời bị tách ra, lập tức kêu la ầm ĩ.
Ta thu dọn đòn gánh, đè thấp nón rơm, rồi hòa mình vào dòng người.
5
Ánh trăng treo trên cao, soi sáng đến độ khiến cho đường đi lên núi không có chỗ nào để ẩn nấp.
Ta đóng cửa viện lại, tháo nón rơm ra, mím môi lo lắng.
Sau khi sống lại, vào đêm phụ mẫu uống rượu mừng vì đệ đệ được phu tử khen ngợi ta đã lén chạy ra ngoài, một thân một mình đi về phương bắc.
Ta không bao giờ ngờ rằng Thẩm Uyên vì muốn tìm thế thân cho An Lăng, mà lại tìm đến cả trấn Phong Nguyệt hẻo lánh này.
Cả trấn đã hoàn toàn bị bao vây, con đường trốn chạy giờ đây lâm vào ngõ cụt.
Ngay khi bước vào trấn, ta đã phát hiện ra lính gác canh gác cẩn mật ở các trạm kiểm soát ven đường.
Lúc vào trấn, ta có thể cải trang thành nam giới, đội nón rơm che mặt.
Nhưng để ra khỏi thành, việc kiểm soát lại trở nên vô cùng nghiêm ngặt, như thể họ đang đề phòng những kẻ đào tẩu.
Lúc này, ngoài việc trốn chạy, dường như không còn lựa chọn nào khác.
Nhìn thấy ánh đuốc le lói từ xa, ta khẽ cắn môi, nắm chặt dây thừng trong tay, chuẩn bị đi ra sau nhà tìm giếng nước thử vận may.