“Trước khi kết hôn với bạn trai, vào một buổi tối nọ, khi tôi đang giúp anh ta thu dọn cặp tài liệu, tôi đã vô tình làm rơi ra một giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà. Trên đó rành rành in tên mẹ anh ta.”
“Có ý gì đây? Anh nói với em là chủ đầu tư tạm hoãn cấp giấy chứng nhận, bảo em đợi. Kết quả là đợi được cái này à?”, tôi ngỡ ngàng hỏi.
Ngày cấp giấy chứng nhận là nửa tháng trước, đúng vào lúc tôi giục anh ta, anh ta còn lảng tránh tôi.
Lâm Thanh vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tong.
Anh ta vừa lấy khăn lau tóc, vừa thản nhiên giải thích: “Tính ra thì mua căn nhà này, em không bỏ ra một xu nào cả. Tiền trả trước đều là mẹ anh đưa, viết tên bà ấy thì có vấn đề gì?”
Tôi bực bội: “Anh nói vậy là sao? Vậy 40 vạn của tôi đâu?”
Anh ta mệt mỏi dựa vào sô pha, như thể tôi mới là người vô cớ gây sự: “40 vạn của em đem đi trang trí hết rồi, không tin em đi ngân hàng tra lịch sử giao dịch xem. Tiền công ty trang trí là trừ từ thẻ của em, tiền mua nhà là trừ từ thẻ mẹ anh.”
Tôi cười khẩy: “Chúng ta sắp kết hôn rồi. Căn nhà này chúng ta cùng trả trước, cùng trả góp, cuối cùng nó lại chẳng liên quan gì đến tôi à?”
“Em cũng biết là chúng ta sắp kết hôn rồi mà? Sau khi kết hôn em không ở căn nhà này à? Mẹ anh chỉ có mình anh là con trai, sau này của bà ấy chẳng phải đều là của chúng ta sao, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy?”
Tôi tức đến run người: “Vậy nên là tôi được lời rồi, được ở miễn phí nhà mẹ anh à? Nếu chúng ta ly hôn, 40 vạn bố mẹ tôi vất vả cả đời dành dụm cho tôi, còn cả tiền trả góp sau khi kết hôn, đều mất trắng à?”
Anh ta bực bội châm một điếu thuốc: “Quá đáng rồi đấy, còn chưa kết hôn em đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi à?”
Tôi tức giận đến nghẹn lời.
Lúc đầu vì tin tưởng anh ta, tôi mới đưa thẻ cho anh ta trước khi mua nhà, để tiện thanh toán khi cần.
Không ngờ anh ta đã tính toán trước rồi.
Một lúc sau, anh ta lại bắt đầu dỗ dành tôi: “Em đừng giận nữa. Mẹ anh nói rồi, đợi em sinh con xong, sẽ sang tên căn nhà cho con, coi như là quà tặng em.”
Tôi giận dữ tát anh ta một cái.
Anh ta bị đánh cho ngửa mặt, cũng sững sờ, không ngờ bản thân lại có thể bất ngờ bị đánh.
Tôi run giọng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Lâm Thanh, 40 vạn của nhà tôi, là viên gạch lót đường cho tôi bước vào nhà anh à? Chỉ có sinh con rồi, tôi mới xứng đáng có được căn nhà mà tôi đã bỏ ra một nửa số tiền mua sao?”
Anh ta lạnh lùng nói: “Vậy em muốn thế nào?”
“Trả tôi 40 vạn.”
“Không thể nào. Tiền trang trí đã tiêu hết rồi.”
40 vạn, là gần như toàn bộ tài sản mà nhà tôi tích cóp được.
Tám năm tình cảm, anh ta cho rằng tôi đã bị anh ta nắm thóp rồi sao?
“Nghỉ ngơi sớm đi, nếu để bố mẹ biết, em vì chuyện căn nhà mà cãi nhau với anh, họ sẽ không vui đâu!!!”
“Chia tay đi”, tôi thản nhiên nói ba chữ, đột ngột cắt ngang lời anh ta.
Anh ta ngẩng phắt đầu, vẻ mặt khó tin: “Em nói gì cơ?”
Tôi siết chặt tay, m.á.u dồn lên não, cố kìm nén cảm xúc: “Không cần thiết phải tiếp tục nữa, trong vòng ba ngày, chuyển 40 vạn vào tài khoản của tôi, nếu không thì anh tự mình đi giải thích với luật sư của tôi đi.”
“Trần Niệm Cẩn!”
Tôi xách túi xách lao ra ngoài, không thèm quan tâm đến anh ta đang gào thét phía sau.