Giữa Thời Mạt Thế

Chương 5


12.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng thét và tiếng gào khóc ở ngoài cửa.

Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, mới có hai giờ sáng.

Một lát sau, ngoài cửa chỉ còn lại mỗi tiếng nhai nhấm làm cho người ta phải rùng mình.

Tôi cẩn thận tiến đến mắt mèo, trong hành lang vậy mà lại có mấy con zombie đang gặm nhấm thi thể!

Bọn chúng đã hư thối lắm rồi, thịt trên da đầu cũng đã thối rữa đến mức có thể nhìn thấy xương đầu màu xám trắng.

Không phải là người vừa mới biến dị, đây toàn là zombie tràn vào từ bên ngoài!

Bọn chúng đi vào đây kiểu gì?

Cửa chính của cộng đồng khu chung cư không phải luôn có người thay phiên nhau trông coi sao?

Điện thoại đã sớm không có tín hiệu, tôi nhớ đến Trương Vân Thiên và Nguyệt Nguyệt sống ngay phía trên mình, rồi vội vàng mở cửa sổ thò đầu ra ngoài.

Trương Vân Thiên như thể đang đợi tôi vậy, ngay lập tức anh ta giơ tay ra hiệu im lặng.

Sau đó anh ta thả xuống từ cửa sổ sợi dây buộc một tờ giấy.

Trên đó viết: 【 Nhà tôi có một cái kính viễn vọng, có thể nhìn thấy cửa khu chung cư.

Bà cụ mất con cầm bình giữ nhiệt bước vào phòng bảo vệ ở cửa phòng an ninh, tôi đoán, hẳn là bà ta đi chuốc thuốc ngủ cho người trực ban.

Bà ta dùng điều khiển từ xa mở cửa chính khu chung cư ra, bà ta nhất định là muốn báo thù, muốn kéo tất cả mọi người ở đây chôn cùng con trai của mình.

Lúc mà tôi phát hiện ra thì đã không kịp rồi, anh khóa kỹ cửa chính, cố gắng chống đỡ đến khi trời sáng! 】

Tôi đọc xong, giơ tay ra hiệu OK với anh ta.

Chỉ cần ngoan ngoãn nấp trong nhà, không thu hút sự chú ý của những con quái vật, nhịn đến hừng đông là sẽ bình an vô sự.

Lúc tôi đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi thì có một mùi khét lẹt chui thẳng vào cánh mũi của tôi.

Không biết cái gì bị đốt mà tỏa ra một mùi khét cực kỳ khó ngửi.

Tôi không kìm được bèn hắt hơi mấy cái.

Tôi vội vàng che miệng lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

Ngoài cửa có gì đó bắt đầu điên cuồng đụng cửa, cửa hợp kim chống trộm bị đập ầm ầm, đến cả bụi bẩn ở khung cửa cũng bị rung xuống.

Nhìn ra bên ngoài qua đôi mắt mèo, tôi choáng váng.

Thứ đang phá cửa là hai con zombie đang bốc cháy!

Trong hành lang khói đặc cuồn cuộn, lửa đã lan lên đây rồi.

Lần này nguy rồi, cứ ở trong phòng không di chuyển sẽ bị chết cháy.

Hoặc là ra ngoài chịu chết, hoặc là ở nhà bị thiêu chết, tàn độc quá đi.

Nhảy qua cửa sổ có được không?

Tôi ước tính khoảng cách từ nhà mình xuống mặt đất, cho dù nối tất cả chăn màn rèm trong nhà lại cũng không đủ dài.

Nếu cứng đầu nhảy xuống, lỡ may té gãy chân, thì chẳng khác nào tự đưa mình đến mồm bọn zombie.

Quan trọng nhất là Trương Vân Thiên và Nguyệt Nguyệt phải làm thế nào bây giờ?

Đang suy nghĩ, cường độ xô cửa của bọn zombie đã ít đi một cách rõ rệt, thì ra một con trong số đó đã bị đốt thành tro bụi, con còn lại cũng không khá khẩm hơn là bao.

Tôi làm ướt một chiếc áo khoác gió rồi khoác nó lên người, đội nón lên, tay cầm thuổng, sau đó cuộn gọn những cuốn tạp chí dày lại, dùng keo dán chặt vào hai tay để làm giáp bảo vệ, mạnh mẽ đẩy cửa, trực tiếp đánh bay con zombie còn lại ra ngoài, sau đó tôi cắn răng chạy lên trên tầng.

Nếu như chỉ có một mình Trương Vân Thiên thì tôi không lo đâu nhưng cạnh anh ta còn có Nguyệt Nguyệt tuổi nhỏ, anh ta sẽ không mạo hiểm được, càng sẽ không bỏ Nguyệt Nguyệt lại để chạy trốn một mình.

Tôi tin hắn là vì trước đó hắn đã liều chết cứu tôi.

13.

Nhà Trương Vân Thiên có hai căn nhà ở tầng 10, một căn bị lão Trương và Bạch Thanh Thanh chiếm, anh ta và Nguyệt Nguyệt ở căn còn lại.  ==Đăng chính chủ tại web metruyen.net.vn, những nơi khác đều là ăn cắp==

Sau khi hội hợp với anh ta, tôi ôm đứa nhỏ để anh ta rảnh tay tấn công.

Nguyệt Nguyệt ôm mũ giáp của tôi rồi hôn tôi một cái: “Em vừa bảo anh Thiên rằng anh nhất định sẽ tới cứu bọn em mà.”

“Lúc trước anh còn vì che chở em mà cãi nhau với chị gái nữa.”

Lúc này, đại khái là Bạch Thanh Thanh nghe thấy giọng nói của tôi nên cô ấy kéo cửa, khóc lóc cầu xin tôi mang cô ấy trốn cùng.

Tôi không đếm xỉa gì tới cô ấy, cô ấy sốt ruột vội vàng theo sát, nhanh chóng bảo: “Em có xe! Bây giờ trời còn đang tối, bên ngoài toàn là zombie, hai người mang theo trẻ con nhất định không chạy xa được!”

Tôi và Trương Vân Thiên cũng không kìm được mà nhìn qua cái chìa khóa xe do cô ấy để lộ.

Bây giờ ô tô là vật hữu hạn, dù sao thì các trạm xăng dầu trên đường cũng đã ngưng hoạt động từ lâu.

Không cần phải hỏi cũng biết xe này là do lão Trương cất làm đồ riêng, hôm nay anh ta trốn vội nên không mang chìa khoá xe đi được.

Trương Vân Thiên gật đầu một cái với tôi, coi như đồng ý cho Bạch Thanh Thanh đi theo.

Chiếc xe đậu ở một khoảng trống phía sau tòa nhà, cũng may là nó không xa chỗ này.

Tôi cởi mũ ra đội lên đầu Nguyệt Nguyệt, Trương Vân Thiên siết chặt gậy bóng chày kim loại trong tay, anh tatung ra một đòn, trực tiếp đánh bay đầu con zombie lạc đàn.

Mấy người bọn tôi cúi thấp người dựa vào tường, cố gắng không phát ra âm thanh gì, chậm rãi tiến gần chiếc xe.

Ngay khi mở cửa xe, tôi liền nhét Nguyệt Nguyệt vào ghế sau, Trương Vân Thiên phụ trách lái xe mà Bạch Thanh Thanh ngồi vào ghế phụ.

“Nhanh nhanh nhanh, mau lái xe đi… A a!”

Một bàn tay đầy máu bám chặt lấy cửa xe, thuận thế túm được tóc của cô ấy.

Bạch Thanh Thanh lớn tiếng kêu đau, kẻ tấn công dùng lực mạnh kéo cô ấy ra khỏi ghế.

“Con đĩ chó dám trộm xe của bố mày!”

“Lũ khốn nạn, bọn mày phải chết hết, tao thiêu chết bọn mày…”

Nghe giọng như là giọng lão Trương.

Trên mặt anh ta đen sì hình như tóc bị cháy rụi nguyên mảng, cái áo màu trắng bị ám đỏ bởi những vệt máu sẫm.

Trương Vân Thiên khởi động xe, mà một tay lão Trương gắt gao bám chặt vào cửa xe, anh ta muốn chen vào.

Ánh mắt của tôi bị thu hút bởi cánh tay còn lại của anhta —— cánh tay kia bị gặm đến mức chỉ còn lại xương cốt.

“Coi chừng! Anh ta bị cắn rồi!” Tôi hoảng sợ nói.

Lão Trương cười khằng khặc, hai mắt đã bắt đầu rã rời.

Bạch Thanh Thanh không cam lòng bò dậy nhặt được cây côn liền vung mạnh lên trên đầu anh ta nhưng anh ta chỉ hơi lay động, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.

Anh ta chậm rãi xoay đầu, giờ phút này cuối cùng tôi cũng nhìn thấy rõ, trên mặt của anh ta đã chi chít những mụn nhọt màu đen tím.

“Anh ta biến dị rồi, mau chạy đi!”

Tôi vừa dứt lời, lão Trương nhào tới chỗ Bạch Thanh Thanh, đè cô ấy xuống đất cắn loạn một hồi, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn của Bạch Thanh Thanh lập tức dẫn tới rất nhiều zombie.

Trước khi bị đám zombie vây quanh, Trương Vân Thiên quả quyết quay ngược đầu xe, mạnh mẽ đạp chân ga, xe chạy ra khỏi khu chung cư này.

14.

Phía đông mặt trời đã nhô lên, chẳng mấy chốc trời sẽ sáng lên.

Tôi chợt cảm thấy mí mắt mình rất nặng, đại khái là một đêm không ngủ, cộng với sự căng thẳng cao độ, cơ thể mỏi mệt cực điểm.

Trương Vân Thiên tiện tay mở radio trên xe lên, sau một tiếng ồn ào của dòng điện, thế mà lại nhận được tín hiệu.

Đã bao lâu rồi chưa nghe thấy âm thanh bên ngoài nhỉ?

Tôi kích động đến mức sắp khóc.

Đây là một mẩu tin tức được phát đi phát lại, đại ý là nguyên nhân gây bệnh đã được phát hiện là một virus biến dị kiểu mới. Con virus này lây truyền qua dịch cơ thể và nước bọt, do đó ngay cả khi không bị zombie cắn vẫn có khả năng bị nhiễm bệnh.

Triệu chứng của bệnh chính là mệt mỏi, rơi lệ, chảy nước mũi, ngay sau đó là phát sốt, trên da bắt đầu xuất hiện mụn nước.

Tất nhiên, tốc độ lây nhiễm kiểu này chậm hơn so với việc bị zombie cắn, người bị lây sẽ không lập tức biến dị, chỉ cần tiêm huyết thanh đúng lúc có lẽ sẽ khỏi được.

May mà, dưới nỗ lực tìm tòi nghiên cứu của các nhà khoa học, huyết thanh dùng cho điều trị đã được nghiên cứu thành công, hiện tại đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Bệnh viện lớn nhất thành phố đã bắt đầu tiến hành thí nghiệm lâm sàng dưới sự bảo vệ của quân đội.

Tôi lẳng lặng dựa vào ghế ngồi, tia nắng đầu tiên của sớm mai chiếu lên mặt tôi, ấm áp quá.

Trương Vân Thiên hỏi tôi có dự định gì không, anh tađịnh đến kho hàng để nghỉ ngơi một lúc, đồng thời cũng cố gắng giúp Nguyệt Nguyệt tìm cha mẹ.

Tôi thuận miệng đồng ý, vô thức mân mê đầu ngón tay.

Chợt như có một tia chớp xẹt qua trong đầu, tôi phát hiện ngón tay mình vừa đau vừa ngứa.

Cúi đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào đầu ngón tay tôi đã xuất hiện những nốt phồng rộp trong suốt, nó to bằng hạt gạo.

Nguyệt Nguyệt bên cạnh đang dựa vào người tôi, con bé ngủ rồi.

Đầu tôi đờ đẫn mãi.

Một lát sau, tôi nghe thấy giọng của mình, rẽ trái ở đây, đưa tôi đến bệnh viện trung ương đi.

Trong kính chiếu hậu, tôi thấy ánh mắt hoảng hốt của Trương Vân Thiên.

Tay cầm tay lái của anh ta hơi run.

“Vậy tôi đi cùng anh.”

“Không được, anh quên mình phải giúp Nguyệt Nguyệt tìm cha mẹ à?”

Tôi mệt mỏi cười một tiếng: “Tôi cần huyết thanh, huyết thanh cũng cần tôi.”

“Còn nhiều người khác nữa cũng cần tôi.”

“Tôi nhất định sẽ vượt qua, lịch sử đã chứng kiến biết bao dịch bệnh tàn ác như này, có đủ các loại virus kỳ quái, không phải cuối cùng cũng bị chúng ta chinh phục sao?”

Tôi xuống xe ở cổng bệnh viện trung ương.

Đằng sau cánh cổng sắt dày được dựng tạm bợ là những con người mặc quần áo bảo hộ màu trắng, họ đang bận rộn dưới ánh nắng ban mai đầu tiên.

Họ là hy vọng của tất cả mọi người.

Tôi mỉm cười vẫy tay từ biệt Trương Vân Thiên.

Tôi biết chúng tôi sẽ còn gặp lại.

Toàn văn hoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.