Hà Tất Nhớ Hồng Nhan

Chương 3


6

Sáng sớm, Cố mẫu đã chạy đến viện của ta khóc lóc, chỉ là viện của ta rộng, hộ viện lại đều là người của ta, căn bản không vào được để làm phiền ta, mãi đến giữa trưa, ta mới cho bà ta vào.

Cố mẫu ở ngoài phơi nắng cả buổi sáng, vốn đã mệt mỏi, vừa nhìn thấy ta lập tức khóc lóc thảm thiết: “Thanh Thanh à, con không thể nhìn chúng ta chết được, những người này, là muốn mạng của chúng ta mà!”

Ta ghê tởm hất tay bà ta ra, để Họa Mi tiếp tục đút vải thiều cho ta ăn.

Những người này, những người này chẳng phải đều là họ hàng tốt của bà sao?

Hồi đó cả nhà họ lưu lạc đầu đường, sống chết không ai quan tâm, bây giờ Cố Hành vừa làm quan, vô số họ hàng mấy năm không gặp đã lục tục tìm đến.

Trước đó Cố mẫu còn tiếp đón rất hả hê trong hai ngày, khoác lác lên tận trời, sướng không chịu nổi, kết quả hôm nay sao lại có chủ nợ của họ hàng tìm đến họ hàng của hắn, ở nhà họ Cố ầm ĩ đòi tiền.

Tiền thưởng cùng lễ vật của Cố Hành, từ khi ta biết hắn ở ngoài trăng hoa đã bảo Lưu Hương kiểm kê rồi, vừa đủ trừ hết số tiền ta bỏ ra cho hắn, bây giờ không còn một xu.

Đã không muốn sống tử tế, vậy thì số tiền ta đã bỏ ra cho hắn trước đây đương nhiên phải tính toán rõ ràng với hắn.

Bây giờ cơ bản đã lấy lại được, hòa li cũng không phải ta quá thiệt.

Cũng may là hắn kết giao với Thượng thư bộ Binh, coi như là tân quý của triều đình, nhiều người nể mặt nhà họ Tống mới tặng hắn nhiều lễ vật như vậy, nếu không thì hắn lấy đâu ra tiền trả số tiền ta đã bỏ ra cho hắn.

Nhưng nhà họ Cố thì không dễ chịu rồi, sổ sách không có một xu, ta xem hắn lo việc nhà thế nào.

Những chủ nợ đó không phải dễ chọc, đòi mấy ngày không có tiền, cũng không nể mặt, trực tiếp chặn ở cửa nhà, mặt mũi Cố Hành đều mất hết.

Ta không để ý, tiếp tục đọc sách ăn hoa quả.

Cố mẫu thấy ta không để ý, trực tiếp đổi thái độ, mắng to, nói ta không có lương tâm, mắng mỏ om sòm, rất có uy phong.

Ta liếc mắt, Họa Mi trực tiếp đi qua tát bà ta một cái:

“Thứ nhất, tiểu thư của chúng ta đã đang thương lượng hòa li với các người, đã sớm nói rằng chuyện của phủ Cố hiện tại không liên quan đến chúng ta, bà vô cớ chọc giận tiểu thư của ta, là bà quấy rầy sự thanh tịnh của tiểu thư, đây là điều đầu tiên.”

Tiếp theo lại là một cái tát: “Thứ hai, ba chữ không có lương tâm bà tốt nhất là chỉ trời thề, bà vốn là người sắp xuống đất, được tiểu thư của ta tốt bụng cứu sống, sau đó bất kể đông giá rét buốt, tiểu thư của ta hầu hạ bên giường, chăm sóc bà hơn một năm bà mới đứng dậy được. Trời cao đều nhìn thấy, nói những lời này không sợ giảm thọ, Diêm Vương sẽ bắt bà đi sao?”

Ta phất tay bảo nàng lui xuống.

Đối mặt với Cố mẫu cười nhạt: “Nghe hiểu chưa mẫu thân, mời mẫu thân về cho.”

Bà ta không ngờ ta dám để người đánh bà ta, thất thần từng bước từng bước đi về.

Cố Hành sĩ diện, không thể để người ta coi thường. Những năm này ta cũng vì sĩ diện của hắn mà bỏ ra không ít tiền.

Hắn không biết vay tiền ở đâu, vẫn lấp được cái hố đó nhưng sau căn bản cũng không nuôi nổi khoản chi tiêu thuốc thang hàng ngày của Cố mẫu, còn có cả tiền bạc tiêu xài cho Cố Miên Miên mới đến kinh thành ăn chơi cùng những người khác.

Hắn rất nhanh đến tìm ta.

“Thanh Nhi, mấy ngày nay ta bận, không đến thăm nàng, nàng có khỏe không?” Cố Hành cố gắng nói dịu dàng.

Ta biết hắn muốn đến xin tiền nhưng ta cũng biết hắn rất sĩ diện, nếu không cho hắn giữ thể diện, hắn tuyệt đối không mở miệng được.

“Sao thế, túng quẫn rồi, lại nhớ đến ta?” Ta cố ý cười xấu xa, không cho hắn giữ thể diện chút nào.

Quả nhiên sắc mặt hắn rất khó coi. Không nhắc đến chuyện tiền bạc, quan tâm ta qua loa vài câu, rồi rời đi.

Ta cười, lười biếng nuốt thêm một quả nho, nhìn cả nhà hắn ấm ức, thật thoải mái.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, trò vui còn ở phía sau.

7

Cố Hành vì sĩ diện không tiện xin tiền ta nhưng hắn mới đến kinh thành, đúng là lúc kết giao với quyền quý, không có tiền thì không được.

Trước đây là ta mỗi tháng đều đưa cho hắn một khoản lớn, mới có thể khiến hắn ở kinh thành này ra vào các phủ đệ lớn, thưởng hoa làm thơ.

Bây giờ, một xu cũng không có, tay không đi làm khách, ngươi thử xem?

Lưu Hương kể cho ta nghe rất sinh động, Cố Hành cho rằng người đọc sách dựa vào văn chương để lập thân cũng là điều nên làm, không muốn dùng tiền bạc làm bẩn tài năng.

Tất nhiên nói chính xác thì là hắn không có tiền. Kết quả hắn chạy đến tham gia thơ hội ở phủ Hoài Dương Hầu, tay không đến, cả tối Hoài Dương Hầu không cho hắn sắc mặt tốt.

Cố Hành cũng dần dần phát hiện gần đây mọi người trong các vòng chỉ trỏ sau lưng hắn, vì vậy chỉ có thể đến tìm ta:

“Thanh Nhi, ta có chút việc gấp, cần một nghìn lượng bạc, hôm nay nếu bận xong, chiều sẽ về ăn cơm cùng nàng.”

Cố Hành cố gắng nói tự nhiên, như thể trước đây chưa từng nhắc đến chuyện hạ đường hay hòa li gì cả.

“Thư hòa li đâu?” Ta lại không nể mặt hắn, trực tiếp hỏi.

“Những chuyện này sau này hãy nói, số bạc này ta cần gấp.”

Cố Hành giả vờ sốt ruột: “Thanh Nhi, giúp ta lần này.”

Trong lòng ta khen ngợi, có tiến bộ.

Trước đây mỗi lần xin tiền, chỉ cần ta nhắc đến chuyện hòa li, nói hắn nghèo rồi mới nhớ đến ta, những lời này hắn đều sẽ vì tránh ngượng ngùng cũng như giữ gìn tôn nghiêm mà nghiến răng không mở miệng, hôm nay vậy mà còn có thể kiên trì.

Vì vậy ta thong thả nói: “Bạc có thể cho ngươi nhưng ta là thương nhân, ngươi lấy gì đổi bạc?”

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ ta chỉ biết vụ lợi nhưng lại chỉ có thể nhẫn nại: “Nàng muốn gì?”

Ta trực tiếp tát hắn một cái: “Muốn lấy tiền thì hãy cất cái bộ mặt chó đó đi, đã ghét bỏ thì đừng đến cầu xin ta, cầu xin người khác phải có thái độ cầu xin.”

Hắn không thể tin nhìn ta, tức giận đến mức ngực phập phồng: “Ngươi muốn thế nào? Muốn ta quỳ xuống ngươi mới vừa lòng?”

Ta chỉ cười cười nói: “Đúng vậy nhưng đầu gối của ngươi cũng không quý giá đến thế, một nghìn lượng thì phải quỳ đủ một canh giờ mới được.”

Mắt Cố Hành như muốn rớt ra ngoài: “Khương Thanh Nhi! Ngươi đừng quá đáng!”

Vài hộ vệ của ta lập tức đứng trước mặt hắn.

Hắn không tự chủ được co rúm lại, sau đó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quỳ xuống, nghiến răng chịu đựng cơn đau dữ dội truyền đến từ đầu gối.

Đôi mắt căm hận không dám nhìn ta nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đầu gối, trong lòng không biết đang tức giận đến mức nào.

Lúc này ta thật muốn cho tất cả những nữ tử đang yêu trên thế gian xem, báo thù nam nhân tệ bạc không tốt sao? Chắc chắn phải bị ngược thân ngược tâm, sau đó đuổi theo thê tử tới trào máu họng mới được sao?

Nữ tử phải chịu đựng sự ruồng bỏ cũng như máu lạnh của nam nhân, sau đó co mình tự hủy hoại bản thân, cuối cùng mất cả người lẫn của, ngay cả mạng cũng không còn.

Nam nhân làm sai chuyện thì chỉ cần rơi nước mắt hối hận, sau đó cô đơn cả đời nhớ nhung đến phát bệnh, là đủ rồi sao?

Ai nợ ta, ta sẽ tìm người đó đòi, ta tự báo thù, không cần ngươi đến hối hận, sự hối hận không đáng nhắc đến đó.

Ta để Cố Hành phơi nắng một canh giờ, mới đưa tiền cho hắn. Hắn khập khiễng, vô cùng oán độc nhìn ta một cái, mang theo sự căm hận bỏ đi.

Ta cười khẽ, ngươi xem, mới dạy hắn, đừng để hỉ nộ lộ ra mặt, vừa cầm được tiền, lại quên rồi.

8

Sau đó, Cố Hành như bị đoạt xá, đối với ta trăm sự nghe theo, chu đáo hơn cả lúc chúng ta mới cưới.

Thiếu niên dịu dàng, ấm áp, chu đáo ở khắp mọi nơi đó, dường như đã trở lại.

Ta thưởng thức vẻ ngoài anh tuấn của hắn, đôi tay thon dài tỉ mỉ bóc vỏ nho cho ta, đưa vào miệng ta, sau đó cười ngọt ngào với ta.

Ta cũng nhìn hắn, nhớ lại quá khứ từng ngọt ngào của chúng ta, không khỏi cười nhẹ.

Hắn sửng sốt, sau đó cảm động nói với ta: “Thanh Nhi, ta tưởng, ta tưởng nàng không thích ta nữa…”

Giọng nói mềm mại, khiến người nghe không hiểu sao trong lòng lại chua xót.

Ta nghĩ trong lòng, thật biết lừa người, quả nhiên hắn vẫn thích hợp đi theo con đường ăn bám.

Thấy ta không nói, hắn tiếp tục thâm tình khoản khoản nói: “Thanh Nhi, ta đã nghĩ thông suốt rồi, trước kia cuối cùng là ta không đúng, ta biết rõ tình cảm của nàng dành cho ta. Ta cũng sẽ không lấy tiền của ngươi nữa, hiện tại ta đã có bổng lộc, sau này để ta nuôi nàng được không?”

Ta cười gật đầu, giả vờ hạnh phúc dựa vào lòng hắn nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo. Bị nhục nhã như vậy mà vẫn có thể ở chung với ta như thế này, Cố Hành, ngươi chắc chắn đã tính toán điều gì đó.

Hắn vừa đi, Họa Mi liền hỏi: “Tiểu thư, lần này, lời của hắn, người có tin không?”

Hắn đúng là đã rất lâu rồi không giơ tay xin tiền.

Ta cầm con thỏ nhỏ mà hắn tự tay khắc chơi đùa, không để ý nói: “Người không có mưu đồ nhỏ, ắt có mưu đồ lớn.”

Cố Hành, quả nhiên là người khổ đọc nhiều năm đỗ tam giáp. Mặc dù trước đây luôn bị ta áp chế nhưng không ngờ lại có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, đối với ta nói lời ngon tiếng ngọt.

Muốn ta thả lỏng cảnh giác, ngoan ngoãn giao nộp tiền tài, chắc chắn phải từng chút một xói mòn ta.

Tài lực của ta lớn như vậy, tuyệt đối không phải nỗ lực một sớm một chiều mà có thể đạt được.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng trong mấy năm nay để dỗ dành ta như vậy, để ta từng bước từng bước mềm nhũn trong vòng tay hắn, sau đó nuốt trọn toàn bộ tài sản của ta.

Tâm tư ta nhạy bén, mỗi lần hắn diễn kịch đều phải tốn rất nhiều sức mới có thể lừa được ta. Cố Hành, thật sự là người có chí bền, dám nghĩ cũng dám làm. Người bình thường, làm sao có thể có được sự nhẫn nại chịu đựng nhục nhã cũngnhư diễn xuất tinh tế tuyệt vời như vậy.

Ta phái người theo dõi hắn, hắn luôn bình tĩnh, không hề để lộ nửa điểm bất mãn với ta.

Cho đến khi Cố mẫu làm ầm ĩ quá mức, hắn mới âm thầm nói cho bà ta biết, nói rằng phải ổn định ta, đợi đến khi ta lại yêu hắn đến không thể tự kiềm chế, tiền tài tự nhiên sẽ rơi vào tay bọn họ.

Đến lúc đó ta cũng mặc cho bọn họ sắp đặt.

Ta của trước kia từng hăng hái, vì hắn mà rửa tay nấu canh. Bây giờ đột nhiên cảm thấy, đấu với gã nam nhân tệ bạc, cũng khá thú vị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.