15.
Chu Cẩn Yên nhíu chặt lông mày, trông có vẻ rất bối rối.
“Anh ấy cảm thấy chúng tôi hợp làm bạn hơn.”
“Có lẽ cô sẽ thấy lạ, dù vậy tại sao tôi lại đột ngột đến tìm cô. Bởi vì khi từ chối tôi, anh ấy vô thức nhìn về phía cuốn album trên bàn, và ở đó, tôi đã thấy ảnh của cô.”
Nghe đến đây, khắp người tôi nổi da gà.
Biết rõ mọi chuyện, tất nhiên tôi hiểu trực giác của Chu Cẩn Yên không phải là vô căn cứ, nhưng điều khiến tôi cảm thấy lạ lùng chính là thái độ của chú nhỏ.
Tại sao… hắn lại nhìn bức ảnh của tôi… khi từ chối cô ta?
Kết hợp với những hành vi khác thường của chú nhỏ gần đây, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ có phần không thể tin nổi.
Chu Cẩn Yên tiếp tục nói: “Mặc dù dường như hôm nay là lần đầu tiên gặp cô, nhưng tôi luôn có cảm giác chúng ta đã từng quen nhau.”
“Tối hôm đó, tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ… cô tự sát ngay trước mắt tôi.”
“Một giấc mơ thật kỳ lạ, nhưng nó khiến tôi đổ mồ hôi lạnh vì quá chân thật.”
“—Nếu đó là sự thật thì sao?” Tôi ngắt lời sự lẩm bẩm của Chu Cẩn Yên.
“Nếu thế giới này là giả tưởng, cô và chú nhỏ của tôi là nhân vật chính. Ngoài ra, tất cả mọi người và mọi sự kiện đều xoay quanh hai người, tất cả chỉ để đẩy các người đến với nhau, cô có thấy điều đó kỳ lạ không?”
Chưa kịp chờ cô ta trả lời, tôi đã thấy cô ta cẩn thận hỏi.
“Cô… cô đang khóc sao?”
Tôi đang khóc ư?
Sau lời nhắc nhở của cô ta, tôi đưa tay chạm vào cằm mình, cảm nhận được một mảng lạnh lẽo.
Tôi bất ngờ đứng dậy, xin lỗi cô ta.
“Xin lỗi, tôi đã thất lễ. Nếu cô còn thắc mắc, một thời gian nữa tôi sẽ giải thích cho cô, nhưng bây giờ tôi có việc, xin phép được rời đi trước.”
16.
Tôi chạy nhanh vào trong tòa nhà của công ty.
Bởi vì mọi người trong công ty đều biết tôi, nên tôi không gặp bất kỳ trở ngại nào và dễ dàng đến tầng thượng.
Đến khi thật sự tới gần văn phòng, tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
Bước chậm lại, từng bước từng bước tới gần.
Khi đẩy cửa hé ra một khe nhỏ, tôi nghe thấy tiếng của chú nhỏ.
Giọng nói ôn hòa của hắn vang lên từ bên trong: “Gần đây cô ấy sống có tốt không?”
Qua khe cửa, tôi thấy hắn đang cầm điện thoại gọi cho ai đó, trực giác mách bảo tôi rằng hắn đang nói về tôi.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của hắn đã khẳng định suy đoán của tôi.
“Có lẽ cô ấy không giỏi chăm sóc hoa cho lắm, lần trước khi mấy cây tulip ở nhà hỏng, cô ấy có hơi buồn. Nếu lứa hoa lần này không phát triển tốt, hãy lặng lẽ thay hoa mới cho cô ấy. Ở ngay dưới cửa sổ phòng ngủ, mỗi khi mở cửa nhìn thấy, e rằng cô ấy sẽ buồn.”
“Tiền mua nhà của cô ấy, tôi đã để riêng vào một thẻ khác, cộng thêm số tiền tôi đã tích góp cho cô ấy trong những năm qua cũng nằm trong đó. Nếu sau này cô ấy gặp khó khăn gì, thì hãy đưa thẻ này cho cô ấy, cứ nói là… của cha mẹ để lại, sợ cô ấy gặp phải bất trắc, nên để dành làm quỹ khẩn cấp.”
“Còn điều gì nữa không? Nếu sau khi tôi rời đi…”
Hắn như nhớ ra điều gì đó, nói được nửa chừng rồi dừng lại: “Thôi, không có gì, cậu đi làm việc của mình đi.”
Cuộc gọi kết thúc, hắn đặt điện thoại xuống, xoa xoa giữa hai hàng lông mày, rồi ngả người ra sau ghế.
Hắn thở dài rất khẽ, khó mà nhận ra.
Chỉ vài tuần không gặp, hắn dường như đã già đi nhiều.
Quá chìm đắm trong cảm xúc của mình, hắn không hề nhận ra sự xuất hiện của tôi.
Chính tôi đã bước vào văn phòng trước, để lộ mình trước mắt hắn.
“Chú cũng đã thức tỉnh, đúng không?”
17.
Trâu Kỳ Hạc dường như rất bất ngờ khi thấy tôi xuất hiện, ánh mắt nhìn tôi có phần ngây dại.
Đồng tử hơi mất tiêu điểm, không tập trung vào đâu cả.
Điều này khiến toàn bộ con người của hắn trông có chút kỳ lạ.
Hắn gọi tôi không chắc chắn: “Ninh Nam?”
Tầm nhìn trước mắt mờ đi, tôi gần như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, giọng nghẹn ngào.
“Chú thức tỉnh đã bao lâu, vì sao không nói cho cháu biết, bởi vì chú còn trách cháu sao?”
“Nơi cháu ở là chú sắp xếp phải không? Mọi thứ trang trí, bày biện đều theo sở thích của cháu, nên mới khiến cháu cảm thấy vừa nhìn đã thấy thích hợp.”
“Mọi thứ đều đã được sắp xếp xong rồi, tại sao… tại sao chú vẫn phải rời đi? Cháu đã chủ động tránh xa chú, vậy mà chú vẫn không thể chịu nổi khi ở cùng cháu một nơi sao?”
“–Chú nhỏ, có phải chú hối hận rồi không… hối hận vì lúc trước đã đưa cháu về nhà?”
Máu trong đầu tôi như chảy ngược với tốc độ cao, cảm xúc quá mãnh liệt khiến tôi gần như không thể thở nổi.
Trâu Kỳ Hạc rõ ràng không thể trả lời tất cả những câu hỏi của tôi cùng một lúc.
Hắn đứng dậy từ ghế: “Ninh Nam, đừng kích động, cháu nghe chú nói đã…”
Biến cố xảy ra ngay lúc đó.
Khung cảnh xung quanh thay đổi nhanh chóng, như cảnh tượng trong một trò chơi bị hỏng.
Mọi thứ đều nhanh chóng bị pixel hóa.
Trong khoảnh khắc tôi không nhận ra, sàn nhà dưới chân đã bắt đầu biến mất.
Tôi đang trên bờ vực của sự sụp đổ.
“Cẩn thận.”
Trong chớp mắt, Trâu Kỳ Hạc nhào về phía tôi.
Tầm nhìn trước mắt tối sầm lại trong chốc lát, khi mở mắt ra lần nữa, chú nhỏ đã ôm chặt lấy tôi.
Chúng tôi đang rơi từ tầng 37 xuống rất nhanh.
Nghe nói khi người ta cận kề cái chết, trong đầu sẽ nhanh chóng hiện lên tất cả cảnh tượng khi còn sống.
Mà giờ phút này tôi, nhìn khuôn mặt chú nhỏ gần trong gang tấc.
Đột nhiên bình tĩnh lại.
Tâm trí thư giãn hơn bao giờ hết.
Bên tai là tiếng gió gào thét.
Trâu Kỳ Hạc ôm chặt lấy đầu tôi: “Đừng sợ, có chú nhỏ ở đây, cháu sẽ không sao đâu.”
Tôi dựa vào lòng chú, như thể tìm thấy hơi ấm quen thuộc.
Giây phút này, mọi quy luật của thế giới đều không quan trọng, chúng tôi như những con hạc hoang dã cùng nhau lang thang.
18.
Tôi bất ngờ sống sót.
Chú nhỏ lại rơi vào hôn mê.
Các bác sĩ nói rằng hắn hầu như không có cơ hội tỉnh lại.
Nhưng tôi vẫn cố chấp mỗi ngày đến bệnh viện, không ngại phiền toái lau chùi thân thể cho hắn, cùng hắn kể ra một ít chuyện cũ vụn vặt.
Một lúc sau, nội dung trò chuyện bắt đầu trở nên lặp đi lặp lại đơn điệu.
Sợ hắn cảm thấy nhàm chán, tôi bắt đầu mang sách cho hắn từ thư phòng, đọc những dòng chữ trong đó cho hắn nghe.
Một số cuốn sách được đặt quá cao và tôi cần phải nhón chân lên để có được chúng.
Lúc lấy xuống, mấy quyển sách cùng nhau rơi xuống.
Tôi bị choáng váng trong một khoảnh khắc.
Tôi ngồi xuống, nhặt từng cuốn lên, khi chạm đến mép của một cuốn, tôi phát hiện ra một chiếc máy quay đã lâu không được sử dụng.
Tình cờ chạm vào nút nguồn, máy quay bắt đầu hoạt động, tôi cầm nó lên, màn hình hiện ra bức ảnh của tôi.
Đó là bức ảnh tôi bị ngã khi đang nghịch bùn hồi nhỏ.
Khi đó, Trâu Kỳ Hạc thấy tôi khóc trông rất buồn cười, liền cầm máy lên liên tục chụp ảnh.
Không ngờ rằng, khi thấy hắn không dỗ mình, tôi lại khóc to hơn.
Tôi theo bản năng lật tiếp.
Thấy rất nhiều ảnh của tôi.
Có ảnh trong buổi họp phụ huynh cấp 2, có ảnh trong lễ tuyên thệ của trường cấp 3.
Khi tôi lật đến trang cuối, bỗng nhiên giọng nói của chú nhỏ vang lên.
“Ninh Nam, lâu rồi không gặp.”
Bối cảnh trong video chính là căn phòng làm việc này, Trâu Kỳ Hạc ăn mặc chỉnh tề, ngồi trước bàn.
Hắn nghiêm túc nhìn vào máy quay.
“Không biết cháu có nhìn thấy video này hay không, gần đây, khi cháu nói muốn dọn ra ngoài, chú đã biết, cháu hẳn là đã thức tỉnh rồi đúng không?”
“Từ nhỏ cháu đã có suy nghĩ của riêng mình, chú không quá lo lắng cháu có chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Nhưng theo tuổi tác, tâm tư của cháu cũng bắt đầu trở nên nặng nề, và có một số việc, cháu cũng không muốn chia sẻ với chú.”
“Chú bắt đầu lo lắng, không biết cháu có thực sự hạnh phúc hay không.”
“Từ nhỏ cha mẹ đã rời xa cháu, là người giám hộ sau này của cháu, chú luôn lo lắng liệu mình có làm đủ tốt hay không. Chú đã cố gắng hết sức để cho cháu một cuộc sống tốt nhất, nhưng không ngờ, người làm tổn thương cháu nhiều nhất cuối cùng lại là chú.”
“Chú không biết tại sao, chú luôn không thể kiểm soát bản thân và làm những việc khiến chính chú cũng đau khổ. Sinh nhật hôm đó, khi cháu dẫm lên mảnh kính vỡ, có đau không?”
Trong ống kính, trong mắt hắn bắt đầu ngấn nước.
“Cuối cùng nhìn thấy cháu ngã xuống trước mặt chú, chú rất khó có thể hình dung suy nghĩ của chú lúc đó, như là bị dao cùn chém từng tấc từng tấc.”
“Chú cuối cùng đã tìm ra cách quay ngược thời gian, ban đầu chỉ muốn để cháu có một cuộc đời bình yên và hạnh phúc, nhưng không ngờ cháu trở lại sớm hơn chú nghĩ rất nhiều. Nhưng may mắn thay, những gì xảy ra sau đó vẫn chưa kịp bắt đầu. Chú rất mừng vì điều đó…”
“Hậu quả của việc kiểm soát cốt truyện nghiêm trọng hơn chú tưởng. Chú biết mình không còn nhiều thời gian, hy vọng cháu sẽ không quá buồn và tiếp tục sống tốt.”
“— Cuối cùng, Nam Nam, anh yêu em.”
Tôi ôm chiếc máy quay trong tay, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Chiếc điện thoại trên bàn không ngừng rung.
Tôi cầm máy lên, giọng bác sĩ vang lên từ trong điện thoại: “Xin lỗi, cô Trâu, vừa rồi Trâu tổng đã hoàn toàn mất ý thức, được tuyên bố tử vong.”
Câu hỏi làm tôi băn khoăn bấy lâu cuối cùng cũng có câu trả lời vào lúc này.
Nhưng dường như đã quá muộn.
(Hết)