Hải Sa Và Mèo Trắng Báo Thù

Chương 1


1.

Ngày đầu tiên chuyển đến trường mới, tôi đã bị người khác tỏ tình rồi.

Một nhóm anh chị khóa trên nhìn dáng vẻ rất lưu manh vây quanh tôi, tên đàn anh cao lớn cầm đầu cợt nhả đẩy tôi vào tường.

“Em có phải là Hải Sa mới đến không?”

Tôi chống cự đẩy ngực hắn ra, như lại chỉ nhận được nụ cười khẩy.

“Quả nhiên bọn họ nói không sai, thật sự rất xinh đẹp.”

“Làm người phụ nữ của anh đi.”

Hắn vừa dứt lời thì một nhóm người bắt đầu la ó.

“Ha ha ha, lão đại lại bắt đầu thu thập hậu cung, đàn em này chỉ mới chuyển đến ngày đầu thôi mà.”

“Cậu còn nói nữa, mấy cô gái xinh đẹp trong trường này có ai là chưa bị lão đại chơi đùa chứ? Đôi chân dài này đủ để lão đại chơi suốt một năm.”

“Lão đại, lần này đừng chơi chết người như lần trước.”

“Suỵt, mày ấy, cái hay không nói lại nói cái dở.”

“…”

Giữa một loạt tiếng huýt sáo, tôi chậm rãi ngẩng đầu lên và mỉm cười với gã đàn ông trước mặt.

“Hi… Toẹt~”

Dưới cái nhìn đắc ý của hắn, tôi nhổ thẳng ngụm nước bọt vào mặt.

Mọi người đều chết lặng và bị sốc trước cảnh tượng này.

Trong khi họ đang choáng váng, tôi đá mạnh vào vùng tam giác phía dưới của gã đàn ông trước mặt.

Gã đàn ông “Ối” một tiếng, buông tay tôi ra và nhảy dựng lên tại chỗ hết nửa ngày.

Tôi lắc lắc tay rồi nhảy lên và đấm vào mặt hắn.

Lập tức hốc mắt của gã đàn ông bị bầm tím thấy rõ.

Phải mất một lúc lâu mới có người tỉnh táo lại và lắp bắp trừng mắt nhìn tôi.

“Con khốn, mày có biết mày vừa đánh ai không?”

Tôi nhún vai: “Không biết, thích thì đánh thôi.”

Lập tức có người hét lên: “Lão đại của chúng tao là Khương Siêu, là Thái tử của nhà họ Khương! Mày chọc vào phiền phức lớn rồi.”

“A, nghiêm trọng vậy sao!”

Tôi làm ra vẻ sợ hãi.

Sau đó, trước vẻ mặt ngạo mạn của mọi người, tôi nhặt một viên gạch gần đó đập thẳng vào mặt Khương Siêu, chuẩn xác đánh gãy sống mũi hắn.

Khương Siêu che khuôn mặt đầy máu, lắc lư cơ thể sau đó nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chờ đấy cho tao, tao nhất định sẽ giết chết…”

Hắn chưa kịp nói xong thì tôi đã lao tới dùng gạch phang tới tấp cho đến khi hắn ngất đi.

“Chưa từng nghe câu những kẻ phản diện thường chết vì nói quá nhiều sao?”

Tôi ném viên gạch đi, vỗ tay và lạnh lùng nhìn xung quanh.

“Mẹ nó, đời này ghét nhất là thứ hay ra vẻ, làm người khiêm tốn một chút thì chết sao?”

Mọi người lao tới giúp đỡ Khương Siêu, còn tôi bình an vô sự thoát nạn.

2.

Tôi đã trở thành người nổi tiếng trên các diễn đàn của trường.

Bởi vì Khương Siêu vừa ra viện đã phát động toàn trường bắt nạt tôi.

Người của hắn sẽ đánh chết tất cả những người thân cận với tôi, khiến họ không thể ở lại trường.

Và tất cả những kẻ bắt nạt tôi sẽ được hắn xem như bạn bè và được hưởng nhiều ưu đãi khác nhau.

Hắn rất có tài, tôi bắt đầu thích hắn rồi đấy.

3.

Đến đêm có người đột nhập vào ký túc xá nơi tôi ở một mình.

Trong bóng tối, có thể thấy rõ đó một cô gái nhỏ nhắn.

Tiểu Bạch của tôi kêu lên một tiếng “meo meo”, lông lá toàn thân dựng đứng lên, đôi con ngươi màu xanh lục nhìn chằm chằm vào bóng của người nọ.

“Đừng sợ, tôi cũng ghét Khương Siêu giống như cô.”

Cô gái chậm rãi bước ra khỏi bóng tối. Cô ấy không mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ trông hơi hốc hác.

Khoảnh khắc tôi nhìn rõ cô gái, Tiểu Bạch trong vòng tay tôi lập tức thả lỏng và vẫy đuôi rối rít với cô ấy.

“Con mèo của cô khá thân với người đấy.”

Cô gái cúi xuống vuốt ve con mèo trắng.

Tôi nhướng mày: “Cô đến đây không phải chỉ để chơi mèo thôi phải không?”

Cô gái đứng dậy, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.

“Tôi đến đây để kể cho cô nghe một câu chuyện cũ.”

“Một câu chuyện về người đã khuất.”

4.

Trước khi tôi chuyển đến ngôi trường này, có một cô gái tên Bạch Lộ đã bị Khương Siêu chèn ép đến nỗi nhảy lầu tự tử.

Một xác chết, hai mạng sống.

Khương Siêu yêu khuôn mặt xinh đẹp và ngây thơ của Bạch Lộ và đề nghị cô ấy làm bạn gái của hắn.

Giống như tôi, Bạch Lộ từ chối.

Nhưng không như tôi, Bạch Lộ chỉ là một cô gái bình thường, tay trói gà không chặt.

Kết quả cuối cùng là Bạch Lộ bị Khương Siêu mang theo người đến cưỡng hiếp, quay video để khống chế.

Không những vậy, Khương Siêu còn huy động thế lực của gia đình để ngăn cản công ty của bố mẹ Bạch Lộ mở cửa, nguồn thu nhập của gia đình cứ vậy mà bị cắt đứt.

Ép gia đình Bạch Lộ gần như tan nhà nát cửa.

Trong lúc tuyệt vọng, Bạch Lộ vô tình phát hiện mình có thai, cô muốn uy hiếp Khương Siêu để hắn buông tha cho gia đình mình.

Nhưng Khương Siêu chỉ nhẹ nhàng nói: “Có nhiều người như vậy, chưa chắc là của tôi.”

Tuyệt vọng, Bạch Lộ nhảy lầu để kết thúc mọi chuyện.

Hai sinh mạng mong manh, đơn bạc đã mất đi trong phút chốc.

5.

Cô gái kể chuyện tên là Triệu Lâm, là bạn thân nhất của Bạch Lộ.

Gia đình Triệu Lâm nhận được tiền bịt miệng từ nhà họ Khương, sau đó chuyển cô ấy sang trường khác.

Tôi không ngừng an ủi Tiểu Bạch đang run rẩy, nhìn Triệu Lâm.

“Tại sao cô lại nói với tôi tất cả những điều này?”

Triệu Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên phẫn uất.

“Tại sao họ lại làm như không có chuyện gì xảy ra khi Bạch Lộ chết?”

“Tôi không cam tâm. Sau khi nghe được chuyện của cô, tôi luôn cảm thấy cô có thể đối phó được Khương Siêu.”

“Tôi có thể hợp tác với cô, khiến những súc vật như Khương Siêu phải trả giá.”

Tôi cúi đầu gắp một miếng cá khô cho Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch vung chân ném cá khô đi, sau đó kêu ngao một tiếng nhảy rồi trong ngực Triệu Lâm, khiến Triệu Lâm kinh hãi.

“Mèo con…”

Tôi cười nửa với nói: “Nó tên là Tiểu Bạch, hình như nó rất thích cô.”

Tiểu Bạch dùng hai chân nắm lấy vai Triệu Lâm, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lông của nó lại gần rồi dụi cổ Triệu Lâm hai lần.

Tôi rót hai ly rượu vang đỏ và cụng ly với Triệu Lâm.

“Chào mừng, đồng bọn của tôi.”

6.

Việc quản lý của ngôi trường quý tộc này thực sự hỗn loạn, hiệu trưởng nhắm mắt làm ngơ chỉ để thu tiền.

Cho nên Khương Siêu mới có thể một tay che trời.

Vừa bước vào lớp, tôi đã nhìn thấy những từ “đĩ”, “chó cái” và “hồ ly tinh” được viết trên khắp chỗ ngồi, còn bàn thì đầy các loại rác rưởi dơ dáy.

Tôi khoanh tay và nhìn quanh, cuối cùng dừng lại Trương Vũ, người đang hả hê về sự bất hạnh của người khác.

Nếu tôi nhớ không lầm thì Trương Vũ là một trong những người theo Khương Siêu vào ngày hắn chặn tôi.

Tôi ngoắc ngón tay với Trương Vũ.

“Lại đây liếm sạch chỗ này cho tao.”

Trương Vũ ngồi yên tại chỗ và cười khẩy. Chiếc compa trong tay cậu ta đang quay rất nhanh, như thể cậu ta chuẩn bị ném nó vào tôi trong giây tiếp theo.

Tôi thở dài: “Thật là một con chó không vâng lời.”

Trước sự hưng phấn của mọi người, tôi bước tới, xách Trương Vũ lên như một con gà rồi ném cậu ta vào chỗ ngồi của mình.

“Liếm cho tao.”

Tôi nhét thẳng đầu Trương Vũ vào hộc bàn.

Trương Vũ ậm ừ hét lên, vội vàng định dùng compa đâm tôi, nhưng tôi giật lấy và đâm vào mu bàn tay cậu ta.

Trong giây lát, máu tươi trào ra.

Tôi túm tóc Trương Vũ, chán ghét ném cậu ta xuống đất.

“Trở về nói với chủ của mày, nếu như có năng lực thì tới tìm tao, Tao sẽ chơi với bọn mày đến cùng.”

7.

Kể từ khi tôi phế bàn tay của Trương Vũ, Khương Siêu thẹn quá hóa giận, công khai thề sẽ ép chết tôi.

Hắn nghe theo lời kiến nghị của đàn em, muốn bắt đầu xuống tay với cha mẹ tôi trước, buộc tôi phải đến cầu xin hắn.

Kết quả là hắn lật tung phòng hồ sơ lên nhưng lại phát hiện ra tôi là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ.

Kiểu một người ăn no, cả nhà không đói bụng chính là loại này.

Hồ sơ cũng không ghi tôi đến từ đâu.

Tôi cười, tất nhiên là hắn không tìm được rồi.

Bởi vì tôi không phải là con người, lấy đâu ra hồ sơ chứ?

Vì không có chứng minh thư nên tôi đã hứa với hiệu trưởng sẽ tặng cho ông ta một thư viện và thế là hiệu trưởng đã nhận tôi vào.

Tôi vừa nghĩ đến cảnh Khương Siêu phát điên, vừa sờ đầu Tiểu Bạch.

8.

Oan gia ngõ hẹp, trên đường mua miếng bánh kem trở về ký túc xá, tôi đụng phải Khương Siêu.

Khương Siêu được ủng hộ rầm rộ, vênh váo hất hàm sai khiến một tên nhóc với mái tóc đầu đinh quỳ xuống liếm giày cho hắn.

Nhìn vẻ mặt nhục nhã của đầu đinh, thói tọc mạch của tôi lại tái phát.

Tôi bước tới và xách cổ áo đầu đinh lên sau đó ném cậu ta ra phía sau tôi.

“Ây dô, con khốn này, tao không có đi tìm mày, mà mày còn tự mình dâng tới cửa.”

Khương Siêu đẩy Trương Vũ đang kéo hắn, cúi đầu cười nhạo tôi.

“Mày thật kiêu ngạo nha, lần trước dám đánh anh em của tao thành như vậy.”

Tôi tiếc nuối liếc nhìn chiếc bánh nhỏ xinh đẹp trong tay, giây tiếp theo liền nhảy lên, ấn nó vào mặt Khương Siêu.

“Khương Siêu, có phải trí nhớ của mày hơi kém không? Tao chẳng những dám đánh con chó của mày mà còn suýt chút nữa làm cho mày chấn động não đấy.”

Khi Khương Siêu đang hét lên oai oái, tôi lạnh lùng liếc nhìn Trương Vũ, Trương Vũ lập tức lùi lại một bước.

“Mẹ nó, tao nhất định phải giết chết mày!”

Khương Siêu che mặt gào thét hồi lâu, nhưng không có ai dám tiến lên, cuối cùng hắn đen mặt bị kéo đi.

Cậu nhóc đầu đinh phía sau kéo tay áo tôi, lấy trong cặp ra một chai coca và đưa cho tôi.

“Cám ơn chị, em mời chị uống Coca.”

Tôi nhìn xuống lon Coca, không nhận lấy nó.

“Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần cho tôi một chiếc bánh nhỏ thôi.”

Đầu đinh gãi đầu: “Được rồi, chị uống Coca trước đi, em sẽ mua bánh ngọt cho chị.”

Tôi nhận lấy lon Coca, ngay lập tức nhìn thấy lớp bột gần như trong suốt trên miệng lon.

Lại ngẩng đầu lên, tôi lập tức bắt gặp sự hoảng sợ không kịp che dấu trong mắt đầu đinh.

Tôi nhìn cậu ta thật sâu.

Sau đó mở lon không một động tác thừa, rồi uống một ngụm.

9.

Cười chết mất, thứ này chẳng có tác dụng gì với tôi cả.

Ngay khi tôi vừa “ối” một tiếng rồi ngất đi, nhóm người của Khương Siêu vụt ra khỏi bóng tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.