Tôi trở thành khách quen của nhà họ Bạch.
Khi họ cùng nhau đón Tết, mẹ Bạch ôm bụng với vẻ mặt hạnh phúc và nói rằng bà lại có thai.
Thật tốt quá.
Tiểu Bạch vui vẻ quay vòng tròn trên chiếc ghế nhỏ của riêng mình.
Cha Bạch đưa cho Tiểu Bạch một miếng cánh gà.
“Tiểu Bạch, con sắp có một em trai và em gái rồi!”
Tôi nhìn gia đình hạnh phúc, trong mắt đầy sương mù.
Nhắc mới nhớ, Tiểu Bạch quả thật là một con mèo sống lâu.
Ở độ tuổi này, Tiểu Bạch xem như đã là một con mèo trung niên, nhưng nó vẫn tung tăng nhảy nhót như cũ.
Tôi đưa nó đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra và nhận thấy các chức năng của nó vẫn còn nguyên vẹn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên lòng hơn.
Tôi rất biết ơn Hải Sa, cô gái đột nhiên xuất hiện rồi biến mất hoàn toàn.
Chính cô ấy là người đã tìm lại công lý cho Bạch Lộ và chính cô ấy đã đưa Tiểu Bạch đến với chúng tôi.
Tôi hy vọng tôi và Tiểu Bạch có thể ở bên cha mẹ Bạch ít nhất đến khi họ về già, và tôi tin rằng Tiểu Bạch có thể ở lại với chúng tôi thật lâu, thật lâu.
Vì cuối cùng thì nó chính là cô ấy.
-HẾT-