Tân đế vứt bỏ ta để cưới người trong mộng của hắn.
Từ đó trở đi, gia đình ta bắt đầu bài lạn.
**(摆烂 (Ngôn ngữ mạng) throw; troll game; phá game khi biết không thể thắng Là chỉ khi sự việc đã phát triển theo chiều hướng xấu đi; không thể tốt lên được nữa thì dứt khoát không tìm cách khắc phục tiếp; mặc kệ cho tình hình ngày càng tệ hơn.)**
Biên quan bị tấn công, phụ thân ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi.
Trị an kinh thành bất ổn, đại ca ta: Đang nghỉ phép, chớ quấy rầy.
Hộ bộ hết bạc, mẫu thân ta: Nghèo, đừng vay mượn.
Tân đế nổi giận: Các ngươi nghĩ mình là ai? Trẫm không thiếu người để dùng!
Được rồi, tiếp tục bài lạn.
Sau đó, đại ca của người trong mộng bị tân đế phái đi đánh trận thì suýt bị quân địch g..iết c..hết.
Nhị ca của người trong mộng bị tân đế bắt đi điều tra án mạng, mới ba ngày đã sợ đến ngu người.
Mẫu thân của người trong mộng vì giữ thể diện cho nữ nhi mà đến tiền lo hậu sự cũng dùng hết.
Yohoo~ mọi chuyện ngày càng thú vị ~
1.
Một ngày trước khi Tần Bạch lên ngôi, người trong mộng của hắn trở lại.
Ngay ngày hôm sau, không một lời báo trước, hắn trực tiếp phong Sở Anh làm hoàng hậu trước mặt tất cả văn võ bá quan trong triều, giẫm nát thể diện của Vân gia chúng ta dưới chân.
“Mẫu thân, có cần tiến cung nữa không?” Ta vừa ngáp vừa hỏi.
Sáng tinh mơ, mẫu thân đã đào ta ra khỏi ổ chăn để trang điểm, chọn y phục rồi ngồi chờ ở đại sảnh từ sớm, bà nói không thể để mất thể diện được.
Ai ngờ rằng cả buổi sáng đợi chờ lại chờ được đến tin tức như vậy.
“Tiến cái gì mà tiến? Dám cùng ta chơi qua cầu rút ván? Nếu không lột da bọn hắn, ta sẽ không phải là La Vân Cẩm nữa!” Mẫu thân giận đỏ cả mắt.
“Phu nhân, Trần Thái hậu đang chờ ngoài cổng, phu nhân có muốn gặp không?” Quản gia đứng trong đại sảnh cẩn thận bẩm báo.
Trần Thái hậu, tên đầy đủ là Trần Nhàn, là khuê mật của mẫu thân ta. Hôn sự của ta và Tần Bạch là kết quả từ một câu chuyện vui đùa của hai người.
“Nàng ta là Thái hậu, ta chỉ là thê tử của một vị tướng quân, sao có gan không cho nàng vào? Còn không nhanh cùng ta đi ra nghênh đón nàng?” Mẫu thân cười nhạt một tiếng rồi đứng lên.
Còn chưa đi được hai bước, Thái hậu đã dẫn đầu một nhóm cung nữ và thái giám từ cửa đi vào.
“Tỷ tỷ, ngươi nói như vậy thật xa lạ quá, chúng ta lớn lên cùng nhau, tình cảm khăng khít hơn so với người khác nhiều” Thái hậu vui vẻ bước vào, nắm lấy tay mẫu thân ta.
“Thần phụ không dám gánh cái danh xưng tỷ tỷ này. Thái hậu nương nương, mời ngồi” Mẫu thân ta rút tay lại, cúi người hành lễ. Ta cũng hành lễ theo.
Thái hậu bất lực thở dài, ngồi lên chủ vị.
2.
“Việc này quả thực A Bạch đã làm sai, tùy tiện hành động mà không thông báo gì cho Vân gia. Trước khi đến đây ta cũng đã giáo huấn nó rồi, tỷ tỷ và Khanh nhi không nên tức giận nữa” Thái Hậu ngồi vững vàng trên chủ vị rồi lên tiếng an ủi chúng ta.
Câu nói đầu tiên đã thành công chặn lại lời chất vấn của mẫu thân ta.
“Việc đã đến nước này, nương nương muốn giải quyết như thế nào?” Mẫu thân nhìn Thái hậu hỏi.
“Phong hậu không phải là trò đùa, bây giờ đã tuyên cáo với toàn thiên hạ rồi, không thể thay đổi được. Chỉ có thể để Khanh nhi chịu uất ức làm quý phi vậy” Thái hậu lắc đầu thở dài, trong mắt tràn đầy áy náy.
“Việc này cứ như vậy? Nương nương đang muốn ép chúng ta sao?” Mẫu thân trầm giọng hỏi lại.
“Tỷ tỷ, xin đừng nói như vậy, A Bạch có người trong lòng, cứ khăng khăng một mực cố chấp như thế, ta cũng không nghĩ tới việc lại thành ra thế này. Các ngươi hãy thông cảm nhẫn nhịn một chút, rồi hòa hòa khí khí làm người một nhà không tốt hơn à?”
“Ồ, còn làm người một nhà? Sở gia tính là cái gì thế? Muỗn nữ nhi của ta chịu uất ức để cho các ngươi đều được vui vẻ? Không bao giờ có chuyện đó đâu” Mẫu thân ta không kìm được giận dữ.
“La Vân Cẩm! Đừng tưởng rằng ta gọi ngươi hai tiếng tỷ tỷ là ngươi có thể không biết trời cao đất dày, thiên hạ này đã do nhi tử của bổn cung làm chủ, hôm nay bổn cung đến đây là đã cho các ngươi đủ mặt mũi rồi!”
Uy nghiêm bị khiêu khích, sắc mặt Trần Thái hậu rất khó coi, nói: “Bổn cung khuyên các ngươi nên thành thật nhận lấy vị trí quý phi này. Vân Khanh đã cùng Bạch Nhi có hôn ước, nếu như bị từ hôn, để xem dưới gầm trời này còn ai dám lấy nó” Trần Thái hậu đe dọa.
“Chuyện đó không cần Thái hậu nương nương lo lắng, La Vân Cẩm này không giỏi cái gì ngoài việc giỏi kiếm tiền. Cho dù Khanh nhi cả đời không xuất giá, ta vẫn có thể cung phụng nó ăn ngon uống tốt” Mẫu thân ta không hề nhượng bộ.
“Tốt, tốt, rất tốt! Hay cho La Vân Cẩm ngươi. Dù các ngươi đã có rất nhiều công lao trong việc đưa A Bạch lên đế vị nhưng đừng tưởng rằng chúng ta không thể không có các ngươi! Các ngươi nhất quyết chọn con đường này, đến lúc hối hận cũng đừng đến cầu xin bổn cung” Trần Thái hậu tức giận phất tay áo bỏ đi.
[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
3.
“Quý phi? Nghe thì hay đấy nhưng cũng chỉ là thiếp thất! Muốn nữ nhi của ta làm thiếp? Quá hoang đường!”
Sau khi Trần Thái hậu rời đi, mẫu thân bảo ta về nghỉ ngơi.
Chờ ta tỉnh dậy, trời cũng sắp tối rồi. Ta đi vào sảnh chính dùng bữa, không ngờ phụ thân và đại ca đều ở đó.
“Phụ thân, ngày mai người sẽ đi biên quan nên không phải muốn đêm nay đi tụ hội với bằng hữu sao? Sao người lại về?”
“Đại ca, gần đây không phải Đại Lý Tự phát sinh rất nhiều án nên huynh phải ở tại đó nửa tháng à? Sao cũng về rồi?” Ta ngạc nhiên hỏi.
“Phụ thân bị tái phát bệnh cũ nên không đi biên quan nữa. Sau này sẽ ở nhà chơi với Khanh nhi được không?” Phụ thân nhìn ta trìu mến và mỉm cười nói.
Ta tất nhiên là vô cùng vui vẻ, gật đầu liên tục.
“Ta vào Đại Lý Tự 5 năm nay, chưa từng có một ngày nghỉ, bây giờ ta thấy mệt mỏi nên muốn về nhà nghỉ ngơi hai ngày” Đại ca nghiêm túc đáp.
Từ khi bắt đầu tham gia điều tra án, huynh ấy càng ngày càng trở nên nghiêm túc, ở nhà hiếm khi thấy huynh ấy vui vẻ. Với tính tình như thế không biết kiếp này có rước được tẩu tẩu về cho ta không.
“Không dài dòng nữa, mấy khi cả nhà được ăn cơm cùng nhau, ngồi xuống cả đi” Mẫu thân nói, cả nhà nhanh chóng yên vị.
Chỉ một lúc sau, bát của ta đã được gắp đầy rau.
“Cá này ngon lắm, ăn cái này đi, còn cái này…”
Phụ thân chưa ăn một miếng nào, cứ mải mê gắp món ta thích cho ta. Ngay cả đại ca, người mà ngày càng khó đoán, cũng gắp món cần tây mà ta ghét nhất vào bát cho ta.
Thật là…
Nhìn sự đau lòng ẩn sâu trong đôi mắt điềm tĩnh của mẫu thân, ta làm sao có thể không hiểu tâm tình của họ.
Ta và Tần Bạch đính hôn từ năm 8 tuổi, tính đến nay đã 7 năm rồi.
Hàng năm, tết Nguyên Tiêu, tết Đoan Ngọ, Rằm trung thu… chỉ cần là lễ hội, chúng ta đều sẽ cùng nhau trải qua.
Ta đã tận mắt chứng kiến Tần Bạch từng bước trưởng thành từ một thiếu niên tuấn tú đến vị đế vương trẻ tuổi hiện tại. Không thể nói là không có tình cảm gì.
Rốt cuộc, những người xung quanh ta đều nói hắn là phu quân tương lai của ta, là người ta sẽ nắm tay đi đến hết đời. Nhưng chính người đó đã phản bội ta không hề báo trước.
Phụ mẫu, đại ca không ai nhắc tới Tần Bạch, ta cũng không muốn nhắc tới người này làm gì cho mất vui. Vui vui vẻ vẻ mà cùng cả nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên.
Không ngờ ngày hôm sau, thái giám trong cung tới truyền chỉ nói Tần Bạch muốn gặp ta.