01.
Lúc ta đang dùng bữa tối, Chu Huyền Cảnh sai người tới truyền lời.
Nói là tối nay sẽ đến Điện Phượng Loan.
Nghe vậy, Hồng Tụ vội vàng sai người hái cánh hoa, sau đó chuẩn bị nước ấm, tự mình tắm rửa chải chuốt xiêm y cho ta:
“Nương nương xinh đẹp như vậy, lát nữa bệ hạ nhìn thấy, bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng.”
Hồng Tụ này, không những khéo tay mà miệng cũng thật biết dỗ ngọt.
Hồng Tụ nhanh chóng búi cho ta kiểu tóc đang thịnh hành trong kinh, hoa điền* giữa hai hàng lông mày càng khiến gương mặt nổi bật hơn vài phần, phối hợp với một thân váy lụa màu vàng nhạt, cả người toát lên vẻ đoan trang dịu dàng khó tả.
*Hoa điền: một loại hoa văn trang trí được dùng để trang điểm lên trán của phụ nữ cổ đại Trung Hoa. Thường có 3 màu sắc là đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được sử dụng phổ biến nhất.
Trang điểm xong, ta ra ngoài sân đứng chờ Chu Huyền Cảnh đến.
Nhưng ta đợi rất lâu, rất lâu mà chàng ấy vẫn chưa tới.
Hồng Tụ khuyên ta về tẩm điện trước.
Ta không nghe, đứng mãi ở cửa, muốn khi chàng ấy tới, chàng ấy có thể nhìn thấy ta ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Trước kia chàng ấy từng nói, ở chốn thâm cung lòng người khó dò này, chỉ khi nào ta ở bên cạnh, chàng ấy mới có thể yên tâm hơn một chút.
Cho nên ta vẫn luôn cố gắng bầu bạn cạnh chàng ấy.
Đợi tiếp một hồi lâu, vẫn không thấy Chu Huyền Cảnh xuất hiện, chỉ thấy tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh chàng ấy vội vàng gõ cửa cung.
Tiểu thái giám quỳ gối trước mặt ta.
“Bệ hạ đâu?” Ta mở miệng hỏi hắn.
Thái giám vẫn luôn cúi đầu, trông có vẻ đang rất sợ hãi:
“Quận chúa Hi Hòa bị ngã trong tẩm cung, sau khi bệ hạ biết được, bệ hạ vội vàng dẫn theo tất cả thái y đi qua chỗ quận chúa. Lúc này, bệ hạ vẫn còn ở chỗ của quận chúa.”
Chàng ấy đi gặp Lý Yên Nhiên?
Trong lòng ta chua xót không thôi, nhưng vẫn cố nén, tiếp tục mở miệng hỏi: “Vậy vết thương của quận chúa có nghiêm trọng không?”
Thái giám lắc đầu: “Thái y đã xem qua, nói chỉ cần đắp thuốc là được.”
“Nếu vậy, sao bệ hạ còn canh giữ ở chỗ của quận chúa làm gì?”
Tính Hồng Tụ hơi nôn nóng, không đợi ta mở miệng, đã giành hỏi trước.
Thái giám ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, qua hồi lâu mới trả lời: “Bệ hạ nói, quận chúa bị kinh hách, bệ hạ sẽ canh giữ bên cạnh, cho nên đêm nay ở lại nơi đó,……”
Lời nói kế tiếp, tiểu thái giám cũng không dám nói xong.
Chỉ vùi đầu thật thấp, hai vai cũng đang run nhè nhẹ, sợ cho ta sẽ bởi vậy mà tức giận, sau đó giận chó đánh mèo lên người hắn.
Ta cười chua xót, cố nén nỗi buồn trong lòng:
“Nếu đã vậy thì ngươi trở về đi.”
Ta mở miệng, tiểu thái giám kia như được đại xá vậy, vội vàng rời khỏi Điện Phượng Loan.
Hồng Tụ nhịn không được mà dậm dậm một cái : “Quận chúa Hi Hòa là cô nương chưa xuất các, sao bệ hạ có thể canh giữ trong điện nàng ấy lúc đêm khuya như vậy được, chẳng lẽ là bệ hạ muốn nạp quận chúa?”
Nói xong, Hồng Tụ cẩn thận nhìn ta:
“Nương nương, nô tỳ không có ý đó……”
Ta không nói chuyện, chỉ xoay người đi vào tẩm cung.
Năm đó Chu Huyền Cảnh hạ sính lễ cưới ta, trước mặt văn võ bá quan, chính miệng hứa hẹn cả đời này chỉ cưới một thê, tuyệt đối không nạp ai khác.
Mà mấy năm nay, chàng ấy cũng làm được.
Hậu cung như thùng rỗng kêu to, tất cả oanh oanh yến yến đều không thể đến gần người chàng ấy, chàng ấy toàn tâm toàn ý sủng ta, hứa hẹn cuộc đời này nhất định sẽ không phụ ta.
Mãi cho đến khi…… Lý Yên Nhiên xuất hiện.
02
Quận chúa Hi Hòa Lý Yên Nhiên là con gái nhỏ mà cữu cữu thương yêu nhất.
Muội ấy chỉ mới vừa cập kê trước đó vài ngày.
Theo thường lệ, ta triệu muội ấy vào cung ban thưởng vài thứ, lại đúng lúc gặp được Chu Huyền Cảnh tới dùng cơm với ta.
Chu Huyền Cảnh vừa thấy muội ấy liền ngây người.
Một lúc lâu sau chàng ấy mới mở miệng: “A Dung, quận chúa rất giống nàng hồi trẻ.”
Đúng rồi.
Bộ dáng của Lý Yên Nhiên bây giờ cực kỳ giống với bộ dạng của Khúc Thục Dung năm mười lăm tuổi.
Từ nụ cười cho đến cách nhíu mày cũng giống nhau như đúc.
Không những bộ dạng của Lý Yên Nhiên cực kỳ giống ta hồi trẻ mà ngay cả tính tình cũng hết sức tương tự.
Khúc Thục Dung ta là đích tiểu thư duy nhất của Khúc gia, năm đến tuổi cập kê, dung mạo nổi tiếng toàn thành. Bộ dạng vung roi oai hùng ít ai sánh bằng.
Nhưng sau đó, ta vào cung, trở thành Hoàng Hậu duy nhất của Chu Huyền Cảnh.
Hoàng Hậu lại đặt đức hạnh lên đầu, lúc nào cũng phải giữ phóng thái dịu dàng đoan trang.
Ta không thể tiếp tục múa roi, cũng không thể tùy hứng nữa. Ngay cả tiếng cười, cũng phải khắc chế theo lễ, lúc nào cũng phải ghi nhớ trách nhiệm của Hoàng Hậu.
Nhưng Lý Yên Nhiên thì khác.
Muội ấy lúc nào cũng tươi cười xán lạn như ánh mặt trời, tính tình hoạt bát, tô thêm cho thâm cung nặng nề này một màu sắc rất khác.
Ngay cả người từ trước đến nay đều không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài như Chu Huyền Cảnh cũng thất thố.
Bởi vậy, ngày đầu tiên Lý Yên Nhiên vào cung, Chu Huyền Cảnh lập tức ban cho muội ấy phong hào quận chúa Hi Hòa, còn ban cho muội ấy một tẩm điện riêng, cho phép muội ấy thường xuyên ở lại trong cung, có thể nói là vinh sủng vô ngần.
Lúc đầu, ta chỉ nghĩ là chàng ấy nể mặt ta nên mới đối đãi với Lý Yên Nhiên tốt như thế.
Nhưng Lý Yên Nhiên chỉ với vào cung ngắn ngủn mấy ngày, Chu Huyền Cảnh đã dẫn muội ấy cưỡi ngựa săn thú, đi chơi thuyền trên hồ cùng muội ấy, làm tất cả những viện ta và chàng ấy từng làm trước đây.
Hiện giờ Yên Nhiên bị thương, chàng ấy lại sốt ruột như vậy, thậm chí không màng khoảng cách nam nữ, cũng không để ý đến thể diện của ta, muốn canh giữ bên cạnh Yên Nhiên suốt một đêm?
Lừa mình dối người thế là đủ rồi.
Ta cười khổ, phất phất tay với Hồng Tụ, sau đó xoay người trở về tẩm điện.
“Nương nương……”
Hồng Tụ lo lắng, đỡ ta ngồi trước bàn trang điểm, tháo trâm cài trên búi tóc ta xuống.
Ta nhìn bản thân trong gương.
Dung mạo vẫn vậy, nhưng đuôi mắt đã có những nếp nhăn nhỏ, cho dù có đắp phấn cỡ nào cũng không thể che giấu được.
Không giống như Lý Yên Nhiên mới cập kê, khuôn mặt mềm mịn căng mọng, một nụ cười một cái cau mày cũng vô cùng dịu dàng tao nhã, là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Sắc suy tình mỏng, đạo lý này, ta đã biết từ nhỏ.
Nhưng ta không nghĩ như vậy.
Ta cho rằng, ta chân thành tương đãi phu quân, vậy thì phu quân cũng có thể tiếp nhận việc ta dần dần già đi.
Nhưng hình như ta sai rồi.
Ánh mắt của Chu Huyền Cảnh dừng lại trên mặt Yên Nhiên càng càng lâu, thì chàng ấy sẽ càng không muốn nhìn thấy ta. Ta không kìm được mà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mình, vẫn mỹ diễm vô song như thế, nhưng nó sẽ không bao giờ tươi trẻ như năm mười lăm tuổi được nữa.
Ta không khỏi thở dài: “Hồng Tụ, có phải là ta đã già rồi hay không?”
Có lẽ là không cam lòng.
Hoặc là cảm thấy, thiếu niên đã từng sóng vai làm bạn với ta, sẽ không vì nhan sắc của một nữ tử khác mà quên đi lời hứa với con.
Lên làm Hoàng Hậu năm thứ 10, đây là lần đầu tiên ta làm ra chuyện trái với thân phận.
Thay xiêm y cung nữ của Hồng Tụ, tránh đi mọi người đi đến tẩm cung của Lý Yên Nhiên, lấy cớ hoàng hậu ban thưởng, đến đưa chút thuốc bổ cho quận chúa.
Ta cúi đầu thật thấp, Hồng Tụ đứng phía trước che ta lại.
Bởi vậy không ai thấy khả nghi cả.