Đêm đó đã xảy ra một chuyện vô cùng xuất sắc.
Sau khi say rượu, con trai của Thừa tướng có ý đồ khinh bạc quận chúa Hi Hòa, thậm chí còn mua chuộc được cung nữ trong cung, hạ dược vào rượu của quận chúa, ý đồ gạo nấu thành cơm.
May mà đến thời khắc cuối cùng, đế vương kịp thời xuất hiện, cứu quận chúa.
Nhưng quận chúa đã trúng mị dược, lộ r mị thái.
Đế vương lại uống nhiều rượu, cuối cùng là chàng có tình, thiếp cố ý, một đêm phong lưu, cả cung đều biết.
Khi ta biết được chuyện này, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Ta còn chưa kịp rửa mặt chải đầu, đã có cung nữ vọt vào bẩm báo. Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất, cả người run bần bật, sợ ta sẽ vì vậy mà lôi đình giận dữ.
Nhưng ta chỉ im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, ta nhìn về phía Hồng Tụ: “Trang điểm cho ta đi. Nếu ta đoán không sai, có lẽ hôm nay trong cung sẽ có thêm một vị Lý phi.”
Con gái của Lý gia, lại là biểu muội của Hoàng Hậu đương triều, cộng thêm Thân phận quận chúa.
Vị phân chắc chắn sẽ không thấp.
“Nương nương, ngài không khổ sở sao?” Hồng Tụ cẩn thận mở miệng dò hỏi.
Khổ sở?
Thật ra từ lúc chàng ấy lỡ hẹn với ta, canh giữ cả đêm bên cạnh Lý Yên Nhiên, ta cũng hơi đoán trước được.
Sau đó bất kể là chặt cây hoa hải đường của ta, hay là cho nàng ta ở trong Quan Sư Cung, hay là cuối cùng hai người bọn họ đã thành phu thê.
Từng chuyện, từng chuyện một.
Ta đều cảm thấy rất khổ sở, lòng cũng rất đau.
Chỉ là quá đau.
Cho nên đến bây giờ, chỉ còn lại chết lặng.
Đa phần là tiếc nuối nhiều hơn.
Thời niên thiếu, ta thật sự rất hâm mộ những câu chuyện tình yêu của thư sinh và tiểu thư, hay tình cảm phu thê thủy chung đến bạc đầu.
Ta từng cho rằng, ta cũng có thể nắm tay thiếu niên mình âu yếm cùng nhau đi đến bạc đầu.
Nhưng, có lẽ là sẽ không còn cơ hội này nữa.
11.
Chu Huyền Cảnh phong cho nàng ta làm Quý phi:
“Vốn dĩ trong chuyện này, là ta có lỗi với Yên Nhiên, để cho một nữ tử chưa xuất các như nàng ấy vì ta mà phải chịu đủ loại phê bình. Nàng ấy lại là biểu muội của nàng, ta lại càng không thể bạc đãi, cho nên phong nàng ấy làm Quý phi. A Dung, nàng cảm thấy như vậy có được không?”
Chu Huyền Cảnh tới hỏi ý kiến của ta.
Ta còn có thể nói như thế nào nữa đây?
Chế phục của quý phi đã sớm được đưa đến Quan Sư Cung rồi, tất cả mọi việc đều đã được sắp xếp xong xuôi.
Nhưng Chu Huyền Cảnh, phu quân mà ta yêu sâu đậm mười năm nay, ta đã chứng kiến tất cả những vinh nhục hưng suy của chàng ấy, chúng ta đã từng có rất rất nhiều hồi ức.
Chàng ấy mẫn cảm, đa nghi.
Nhưng khi nào nhìn ta, đôi mắt của chàng ấy lúc nào cũng tràn đầy tin tưởng và dịu dàng.
Thậm chí có thể hứa hẹn với ta bỏ trống hậu cung, điều đó cũng đủ thấy chàng ấy ta từng yêu ta đến thế nào.
Mà ta khổ sở.
Cũng là vì Chu Huyền Cảnh trong ký ức của, trong đôi mắt tràn đầy hình ảnh của ta của vị thiếu niên đó.
Sao bây giờ, lại không thấy nữa?
“Chu Huyền Cảnh, chàng còn nhớ lời hứa chàng đã từng hứa với thiếp không?”
Không phải là muốn vãn hồi điều gì.
Mà là không cam lòng.
Không cam lòng những quá khứ tốt đẹp kia, đều sẽ tan biến như bọt biển.
Chàng ấy cúi đầu, không dám nhìn ta: “Xin lỗi nàng…… bây giờ ván đã đóng thuyền, ta không thể phụ Yên Nhiên được.”
Cho nên ——
Hắn lựa chọn phụ ta.
12.
Tin ta muốn dọn đến Điện Thính Trúc nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hậu cung.
Chu Huyền Cảnh vừa hạ triều đã vội vàng đi tới Điện Phượng Loan, đúng lúc nhìn thấy ta đang lệnh cho cung nữ thái giám thu dọn đồ vật:
“A Dung, nàng làm vậy là có ý gì?”
“Ở Điện Phượng Loan mười năm, thiếp cảm thấy có hơi nhàm chán, cho nên muốn đổi một nơi ở.”
Đây là lời thật lòng.
Cung tường vuông vức, ta đã ở đây mười năm. Cho dù là Điện Phượng Loan tôn quý vô song, nhưng ngày nào cũng nhìn thì cũng sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Giống như đối với Chu Huyền Cảnh mà nói, ta cũng tẻ nhạt vô vị như vậy.
“Nàng là Hoàng Hậu, đương nhiên phải ở trong Điện Phượng Loan. Bây giờ ta mới sách phong Yên Nhiên làm Quý phi, nàng đã lập tức dọn đến Điện Thính Trúc, nàng làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ nói nàng ấy như thế nào đây?”
Mãi đến giờ khắc này, Chu Huyền Cảnh vẫn nghĩ cho thanh danh của Lý Yên Nhiên.
Ta cười khổ, cho dù có cố gắng thuyết phục bản thân mình thế nào đi chăng nữa, nhưng không hiểu sao, lòng vẫn rất đau:
“Chàng đã từng hứa với thiếp sẽ vĩnh viễn bỏ trống hậu cung, ta cũng từng nói với chàng, nếu một ngày nào đó, chàng vi phạm lời thề, thiếp sẽ làm như thế nào. Hiện giờ ta cũng chỉ dọn đến Điện Thính Trúc, nhưng vẫn là Hoàng Hậu trên danh nghĩa, sẽ không để tin đồn đế hậu bất hòa truyền ra bên ngoài. Như vậy rồi, bệ hạ còn muốn ép ta nữa sao?”
Tạm thời xem như đã xé rách mặt.
Tình yêu có sâu đậm đến đâu, cũng không thể dung chịu một người thứ ba.
Hiện giờ, ta lựa chọn chủ động nhường đường, chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh thanh nhàn, như vậy cũng không được sao?
Mắt thấy hình như hắn còn muốn từ chối, ta quyết định giành quyền mở miệng trước:
“Chu Huyền Cảnh, đây là do ngươi thiếu ta.”
13.
Cuối cùng ta cũng được dọn đến Điện Thính Trúc như ý nguyện.
Ta trả lại kim ấn sách bảo thuộc về Hoàng Hậu của ta cho Chu Huyền Cảnh.
Từ nay về sau đóng kín cửa cung, sống chết không gặp.
Phong cảnh nơi này thực sự không tồi, cung điện cũng đủ lớn, còn có rừng trúc nhỏ kia, càng tăng thêm ba phần lịch sự tao nhã.
Ta rất thích nơi này.
Cũng đang hối hận, vì sao mấy năm nay ta lại không chú ý tới nơi này vậy chứ.
“Bởi vì những năm đó, trong lòng nương nương chỉ có bệ hạ, còn phải quản lý hậu cung, làm sao có thời giờ tới nơi này được?”
Hồng Tụ mở miệng cười khẽ.
Lúc Hồng Tụ gả làm phu nhân của người ta, nàng ấy thích nhất là chăm chuốt mảnh đất nhỏ ở hậu viện sau nhà. Nhưng Điện Phượng Loan tôn quý như vậy, một ngọn cây ngọn cỏ đều có vị trí của nó, không có chỗ nào cho một vườn rau.
Hiện giờ cạnh rừng trúc phía sau Điện Thính Trúc có một miếng đất rất to, ta đặc biệt dành ra một mảnh đất cho nàng ấy, để nàng ấy trồng rau trồng dưa mà nàng ấy yêu thích.
Xuân đi thu tới, những hạt giống nho nhỏ đó cũng đã bắt đầu kết quả ra trái.
Rau dưa xanh tươi mơn mởn.
Trông còn ngon miệng hơn những thứ rau dưa mà Ngự Thiện Phòng đưa tới.
“Đương nhiên, những thứ này là do muội chăm sóc từng chút một. Trước đó mấy ngày, cô nương còn nói là muốn giúp muội tưới nước, kết quả mới tưới một nửa đã cảm thấy không thú vị, quay đầu chạy đi đào măng, suýt chút nữa là làm hỏng hết rau dưa của muội.”
Ở Điện Thính Trúc, không có Hoàng Hậu và cung nữ.