HI VỌNG ĐẦU TIÊN

Chương 1


1, 

Kết hôn là chuyện rất phiền phức, đặc biệt là với Lục Vãn Châu.

 

Thái tử Lục Gia tổ chức hôn lễ, mời rất nhiều người có tiếng tăm tới dự, đến cả thiệp mời cũng phải định chế riêng cho từng người, danh sách quà tặng cũng cần phải kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần.

 

Nhưng Lục Vãn Châu chẳng hề quan tâm đến những điều này.

 

Ngay cả nhẫn cưới anh cũng không thèm tự mình đi mua.

 

Anh ném một tấm thẻ đen đến trước mặt tôi, “Tự đi mua đi.”

 

Sau đó Lục Vãn Châu đi uống r ượu.

 

Nghe nói bữa tiệc hôm nay có một mỹ nhân từ Bắc Kinh tới, Lục Vãn Châu đã chơi chán những cô gái xinh đẹp trắng trẻo miền Nam, vậy nên những người đẹp miền Bắc khá mới mẻ đối với anh.

 

Tôi không nói gì, chuẩn bị thuốc giải rượu, sau đó nói cho trợ lý một vài lưu ý khi chăm sóc Lục Vãn Châu.

 

Cứ tưởng thế là xong rồi, ai ngờ nửa đêm tôi lại bị một cuộc điện thoại đánh thức.

 

“Cô Thẩm, anh Lục uống nhiều quá, anh ấy nhất định đòi cô tới đón mới chịu.”

 

Giờ đã là ba giờ sáng rồi, sáu rưỡi sáng mai tôi còn phải đi thử váy cưới.

 

Nhưng tôi vẫn gắng gượng ngồi dậy, vội vàng lấy kem che khuyết điểm che đi quầng thâm mắt do ngủ không đủ rồi đi ra ngoài.

 

Tài xế đưa tôi đến chỗ của Lục Vãn Châu, vừa xuống xe tôi đã lờ mờ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của mọi người.

 

Tôi biết bọn họ bàn tán như thế về tôi.

 

Một người phụ nữ ưu tú, có học vấn đàng hoàng nhưng lại hèn mọn đến cực điểm khi ở bên Lục Vãn Châu.

 

Uổng phí hết bao nhiêu năm đọc sách.

 

Đêm nay rất lạnh, tôi thở dài một hơi rồi bước vào phòng bao.

 

Lục Vãn Châu lúc này đã say khướt rồi.

 

Anh tựa lưng vào chiếc ghế sô pha xanh đậm, cổ áo sơ mi mở ra, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm cùng với sợi dây chuyền bạc, đôi mắt đào hoa phủ một tầng sương mờ do có hơi men.

 

Hai cô gái mặc váy trắng đang nằm trên đùi anh.

 

Trông thật xa hoa.

 

Tôi đỡ hai cô gái kia sang một bên, lấy khăn trải bàn đắp lên váy của họ rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Vãn Châu.

 

“Lục Vãn Châu, về nhà thôi.”

 

Vài người bạn của anh vẫn còn tỉnh táo, họ vui vẻ cười nói, “Anh Lục, chị dâu đến đón anh về nhà kìa.”

 

“Nghe nói chị dâu tốt nghiệp chuyên ngành lịch sử ở Bắc Đại, thật đúng là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”

 

“Không thể để ba em biết anh kiếm được người vợ tốt như thế này được, nếu không thì cả ngày ông ấy sẽ lải nhải em thua kém anh mất.”

 

Lục Vãn Châu tựa vào người tôi, cố gắng mở mắt ra rồi nở nụ cười.

 

“Hâm mộ không?” Anh quay sang chỉ vào tôi, “Mua được đấy.”

 

“Nếu cậu muốn thì mua một người là được.”

 

Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

 

Tôi cúi mặt xuống, yên lặng lột vỏ tôm, sau đó đưa đến miệng Lục Vãn Châu.

 

“Ừm.” Tôi dịu dàng nói, “Đúng vậy.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.