3.
Nghe anh ta nói câu này, tôi có chút buồn cười. Tôi dừng lại, xoay người nhìn anh ta.
Thẩm Tự thấy tôi quay lại thì mỉm cười, ngoắc tay về phía tôi:
“Đến đây, ngồi cạnh tôi…”
“Thẩm Tự!”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, nhưng trong lòng lại nghĩ, hóa ra tôi cũng không thích anh ta nhiều đến vậy.
“Chúng ta hủy hôn đi.”
“Trình Thương Thương, cô nói gì?”
Sắc mặt anh ta lạnh xuống, đẩy cô gái trong n.g.ự.c ra.
“Anh Tự!” Cô gái xém chút nữa bị ngã sấp xuống liền bất mãn gọi một tiếng.
“Cút ra ngoài!” Thẩm Tự nhìn cũng không nhìn lại liền quát một tiếng.
Cô gái bị dọa đến nước mắt rơi không ngừng, che mặt chạy ra khỏi đây.
Cả hội trường lặng ngắt như tờ, yên tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ tiếng động.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh cứ như là đang nói chuyện hôm nay ăn gì.
“Thẩm Tự, tôi nghĩ kỹ rồi, hôn ước của chúng ta…hủy bỏ đi.”
4.
Lúc rời đi, tôi có mơ hồ nghe được tiếng đồ vật bị đập vỡ, nhưng quan tâm nhiều làm gì. Tôi cứ hướng phía trước đi tới, không quay đầu lại.
Ra khỏi hội trường tổ chức tiệc, nhìn cảnh vật đêm xuân làm cho người ta mê đắm trước mắt, tôi thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy cả người mình là một sự nhẹ nhõm cùng tự do trước nay chưa từng có.
Bởi vì hôn ước, tôi phải đến đây học đại học. Ở đây hơn ba năm, thế giới của tôi giống như chỉ mãi xoay quanh Thẩm Tự. Ba mẹ và mọi người trong nhà đều cho rằng tôi có thể gả vào Thẩm gia là phúc phần của tôi, thế nhưng ẩn bên trong đó là bao nhiêu chua xót thì chỉ có mình tôi hiểu được.
Bạn thân gọi điện tới, giọng nói vừa tức vừa gấp:
“Thương Thương, Thẩm Tự anh ta đến cuối cùng là muốn làm gì vậy chứ, anh ta có nhớ mình còn một vị hôn thê hay không?”
“Anh ta vừa tuyên bố rằng, khuya hôm nay ở duy cảng sẽ bao trọn một chiếc du thuyền mời tất cả bạn bè đến dự tiệc, còn có cả b.ắ.n pháo hoa, chúc mừng sinh nhật bạn gái mới của anh ta…”
Tôi cắt ngang lời nói của cô ấy:
“Bảo di, có muốn ra ngoài cùng mình uống một chén hay không?”
“Thương Thương?”
“Đến quán bar nào mà cậu thường xuyên lui tới nhất, đêm nay chúng ta chơi xuyên đêm, có được không?”
Học đại học hơn ba năm, tôi vẫn luôn là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn, vâng lời. Bời vì ba mẹ lúc nào cũng căn dặn tôi, không muốn tôi đi lầm đường, hủy hoại thanh danh, bôi nhọ mặt mũi của nhà họ Trình.
Không muốn làm mất đi thanh danh, khiến cho nhà họ Thẩm không thích thì giữ mình trong trắng chính là của hồi môn tốt nhất mà tôi có thể làm.
Thế nhưng, Thẩm Tự lại nói với bạn bè xung quanh anh ta rằng: “Trình Thương Thương thật đúng là người cổ lỗ sỉ, nhạt nhẽo, hôn môi với cô ta một chút hứng thú cũng không có.”
Vậy nên mới thấy, những lời đó có bao nhiêu buồn cười.
5.
Bảo Di ợ một hơi rượu, vung tay chỉ vào một đám tiểu thịt tươi trước mặt nói:
“Thương Thương, nhìn xem trong đám này, cậu cứ chọn anh nào ok nhất phục vụ cậu tối nay, mọi thứ khác để mình lo.”
Tôi chống cằm, rất nghiêm túc mà đánh giá dàn tiểu thịt tươi trước mắt này. Khách quan mà nói thì những chàng trai này đều không tệ, thế nhưng còn chưa có ai có thể để cho tôi nhìn một cái liền động lòng. Tôi mất hứng khoát khoát tay:
“Đổi nhóm khác, không thích.”
“Thương Thương, cậu cuối cùng là muốn mẫu đàn ông như thế nào mới hài lòng hả?”
Bảo Di nhếch miệng phàn nàn một tiếng.
“Mình cam đoan với cậu, những anh chàng đẹp trai, ngon nghẻ nhất cả thành phố đều đang ở trước mặt đây này.”
“Mình muốn người đó….”
Tôi cắt ngang lời cậu ấy, chỉ về người đàn ông đang đi xuống cầu thang cách đó không xa.
Bảo Di nhìn sang phương hướng mà tôi chỉ, trong chốc lát mắt trợn tròn:
“Vãi chưỡng, Thương Thương cậu đúng là biết nhìn hàng nha, đây là người đàn ông thần tiên gì đây!!”
Tôi ngồi thẳng người, mắt nhìn chăm chăm về phía người đàn ông cách đó không xa.
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người đẹp vô địch, quan trọng nhất chính là gương mặt kia, đẹp trai c.h.ế.t người không nói, quan trọng hơn hết là khí chất kiêu căng, bất cần kia là thứ làm cho người ta vô cùng muốn thuần phục.
Thật không thể không nể gu thẩm mỹ của bản thân mà.
“Chính là anh, đêm nay theo phục vụ tôi!”
Tôi đưa tay chỉ vào người đàn ông kia, lảo đảo đi đến trước mặt người ta:
“Anh tên là gì?”
Người đàn ông hơi nhếch đôi lông mày, nhìn tôi với vẻ hứng thú, mở miệng nói ra một cái tên:
“Cho Thần.”
Tôi cũng không chú ý rằng, sau lưng Cho Thần còn có vài người nữa đang đứng, thấy vậy liền không tiếng động lui ra.
“Muốn đi cùng tôi hay không?”
Ý cười trên khóe môi Dung Thần càng rõ hơn:
“Trình tiểu thư, tôi đi với em.”
Tôi đưa tay về phía anh, tròng mắt Dung Thần vừa vặn đảo qua chiếc nhẫn trên ngón giữa của tôi:
“Em đã đính hôn?”
Lúc này tôi mới nhớ tới mình vẫn còn đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của tôi và Thẩm Tự, cảm thấy trên n.g.ự.c dâng lên một trận buồn nôn, trực tiếp tháo xuống vứt vào sọt rác.
“Hiện tại là độc thân.”