Hoa Có "Độc"

Chương 1


Các cô gái trong thôn chúng tôi đều được đặt tên theo các loài hoa.

 

Khi tròn 18 tuổi, trên bụng họ sẽ nở ra những loài hoa tương ứng với tên của họ.

 

Sau đó,với tư cách là những nàng hoa tiên tử được Thần hoa lựa chọn, họ sẽ được gửi lên núi để chăm sóc bó hoa của riêng mình.

 

Những bó hoa này được họ chăm sóc tận tình, mỗi năm đều bán được giá cao.

 

Vì vậy, các gia đình trong thôn đều rất tự hào khi nuôi con gái.

 

Các cô gái cũng đều tự hào vì được trở thành hoa tiên tử.

 

Tôi từng muốn trở thành một hoa tiên tử.

 

Cho đến khi tôi nhìn thấy, hoa tiên tử bị mổ bụng, chôn sống dưới đất.

 

1

 

Ngày chị Sơn Trà tròn mười tám tuổi.

 

Cả thôn tập trung trước cửa nhà chị để xem “Lễ yết hoa”.

 

Tiếng pháo nổ vang, đám đông im lặng.

 

Hai chàng trai trẻ khiêng ra một cái cáng.

 

Chị Sơn Trà nằm trên đó, mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng ánh mắt đầy tự hào.

 

Tiếng pháo nổ lần nữa, dân thôn hô vang “yết hoa, yết hoa, yết hoa”.

 

Trưởng thôn gõ gõ tẩu thuốc, ra hiệu mọi người im lặng.

 

Ông nheo mắt, nhận lấy cành liễu từ đám đông, nhúng vào thùng nước trong sân.

 

Khi cành liễu đã thấm đầy nước, ông rút ra, vẩy nước lên tấm vải trắng trên bụng chị Sơn Trà.

 

Lặp đi lặp lại vài lần, tấm vải trắng trên bụng chị Sơn Trà nhanh chóng trở nên trong suốt.

 

Dân thôn ngẩng cổ, nín thở nhìn chằm chằm vào tấm vải đó.

 

Rồi trong sân có người hô lên: “Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi, hoa sơn trà!”

 

Đám đông lập tức như nồi nước sôi, xôn xao hẳn lên.

 

Tôi nhìn qua đám người, thấy tấm vải ướt dính chặt vào da chị Sơn Trà, hiện ra một bông hoa sơn trà trắng tinh, thuần khiết.

 

“Hoa thần nương nương phù hộ, lễ yết hoa viên mãn.”

 

“Hoa sơn trà quy vị, cung tiễn hoa tiên tử sơn trà.”

 

Trưởng thôn đưa cành liễu cho người bên cạnh, cung kính cúi bái chị Sơn Trà ba lạy.

 

Dân thôn cũng làm theo, vừa bái vừa hô: “Cung tiễn hoa tiên tử Sơn Trà.”

 

Trong tiếng hò reo của đám đông, hai người đàn ông lực lưỡng nâng cáng lên, trưởng thôn đi đầu.

 

Đoàn người từ từ tiến về núi Hoa Thần.

 

Dân thôn còn lại thi nhau chúc mừng thím Đại Trụ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

 

Là cô gái duy nhất trong thôn không đủ tiêu chuẩn để được chọn làm hoa tiên tử, tôi chỉ dám trốn ở góc tường nhìn lén, sợ bị chế giễu.

 

Nhưng chị hai của tôi, chị Diên Vĩ, nhìn thấu tâm tư của tôi, cố tình gọi to trước mặt mọi người:

 

“Ồ, Thảo Diệp, em cũng đến xem lễ yết hoa à.”

 

“Có cần không? Em nhìn tay em kìa, da em thô ráp thế kia, sao mà chăm sóc hoa được?”

 

“Có thời gian tự làm sỉ nhục mình, chi bằng em ra sau chân núi lấy vài thùng nước suối về, tối chị còn muốn tắm nữa.”

 

Chị cố tình xắn tay áo, lộ ra làn da trắng nõn nà, trái ngược hoàn toàn với tôi, da đen đầy vết sẹo.

 

Dân thôn xúm lại chỉ trỏ tôi.

 

Tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã, ôm tay bỏ chạy.

 

thôn chúng tôi sống bằng nghề trồng hoa.

 

Nhờ bí pháp của tổ tiên, hoa của thôn chúng tôi nổi tiếng khắp nơi, mỗi bông hoa có thể bán với giá hàng chục ngàn.

 

Tuy nhiên, giá cao có lý do của nó.

 

Hoa của thôn chúng tôi, mỗi bông đều có người chăm sóc riêng, gọi là hoa tiên tử.

 

Không phải ai cũng có thể làm hoa tiên tử.

 

Trước hết, khi sinh ra, cô gái phải được hoa thần nương nương ban phước.

 

Ở thôn chúng tôi, mỗi cô bé vừa tròn tháng sẽ được đưa lên đền thờ thần hoa trên núi để cầu thần hoa phù hộ.

 

Sau lễ cầu phúc, trưởng thôn sẽ nhìn qua bụng cô bé xem có được thần hoa ban phước không, rồi mới đặt tên theo loài hoa định mệnh của cô ấy.

 

Sau đó, những cô bé được thần hoa ban phước sẽ được nuôi dưỡng  kỹ lưỡng tại nhà.

 

Họ không phải làm bất kỳ công việc gì, để tránh làm thô ráp tay và làm hỏng cánh hoa.

 

Mỗi sáng sớm, họ phải uống sương sớm tươi mát, ban ngày dùng nước suối từ sau núi.

 

Thời gian phơi nắng cũng được quy định theo bí pháp của tổ tiên.

 

Trước 10 giờ sáng và sau 4 giờ chiều, họ có thể tự do tận hưởng ánh nắng.

 

Trong khoảng thời gian giữa hai giờ đó, họ phải tránh ánh nắng mặt trời.

 

Cuộc sống tuyệt vời này sẽ kéo dài cho đến “lễ  yết hoa” khi họ tròn 18 tuổi.

 

Khi trưởng thôn yết hoa, xác nhận hoa đã nở rực rỡ trên bụng họ, họ sẽ vào núi Hoa Thần, trở thành hoa tiên tử.

 

Hoa do hoa tiên tử chăm sóc bán được giá cao, một nửa tiền bán sẽ được gia đình họ nhận, nửa còn lại chia cho các gia đình khác.

 

Vì vậy, mỗi nhà đều chăm sóc con gái mình thật chu đáo.

 

Họ hy vọng hoa tiên tử của nhà mình sẽ chăm sóc được hoa có giá cao nhất.

 

Đem lại cho họ cả tiền bạc lẫn vinh quang vô tận.

 

Trong thôn chúng tôi, cuộc sống của các cô gái giống như những bông hoa được chăm sóc tỉ mỉ.

 

Còn tôi, là cỏ dại mọc giữa vườn hoa.

 

Hèn mọn và lạc lõng.

 

Cha mẹ nói, từ khi tôi sinh ra đã không được hoa thần nương nương ban phúc, nuôi cũng phí cơm.

 

Vì vậy, tôi chỉ đáng để hầu hạ chị hai Diên Vĩ , gánh vác hầu hết công việc đồng áng trong nhà.

 

Nhưng bà Lý ở đầu thôn nói với tôi, từ khi tổ tiên bắt đầu trồng hoa, thôn chưa từng có cô gái nào không được thần hoa ban phúc.

 

Bà nói: “Cha mẹ mày là hai kẻ ngu ngốc, lười biếng, không sinh được con trai, lại muốn có thêm lao động, nên cố tình hủy hoại tư chất của mày.”

 

Càng lớn, tôi càng tin lời bà Lý.

 

Hoặc có lẽ tôi muốn tin như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.