Năm thứ hai sau khi tôi chết, Hoắc Ngạn tiếp tục ăn chơi đàng điếm, vẫn làm người đàn ông lãng tử.
Hắn bước ra từ quán bar, thuận miệng nhắc tới tên của tôi: “Tống Khuynh vẫn chưa ký vào đơn ly hôn sao?”
Luật sư không dám nói, bởi vì chỉ có anh ta biết, tôi đã chết.
1
Đây là năm thứ hai sau khi tôi chết, Hoắc Ngạn tiếp tục ăn chơi đàng điếm, vẫn làm người đàn ông lãng tử.
Tôi bay trên không trung, trầm mặc nhìn hắn trái ôm phải ấp, vẻ mặt tràn đầy thích thú. Đám bạn ăn chơi thay phiên kính rượu hắn. Trong bầu không khí đó, không biết là ai đột nhiên nhắc tới một câu: “Anh Ngạn, cô nàng theo đuôi anh hình như đã lâu không thấy xuất hiện?”
“…”
Mọi người đều im lặng.
“Cô nàng theo đuôi” trong miệng y, là tôi.
Cha tôi là tài xế của Nhà họ Hoắc, mẹ là bảo mẫu. Cho nên từ nhỏ đến lớn, bọn họ vẫn giáo dục tôi, bắt tôi lấy lòng Hoắc Ngạn. Như vậy cuộc sống của chúng tôi, có lẽ sẽ dễ dàng hơn một chút. Tôi đã làm theo lời họ.
Nhưng Hoắc Ngạn vô cùng ghét tôi, ghét đến mức nào nhỉ? Chỉ cần vừa nghe đến tên của tôi, hắn sẽ nổi giận, ví dụ như bây giờ. Ý cười bên môi hắn cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Đối phương lại hồn nhiên bất giác, hơn nữa hình như uống nhiều nên “dũng cảm” hơn. Y tiếp tục tấn công: “Tôi muốn nói, Tống Khuynh không tệ, dáng người cũng tốt, nếu đã bị buộc phải cưới, anh Ngạn anh nếm thử đi, đừng lãng phí.”
Xoảng! Hoắc Ngạn đập vỡ ly rượu, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, có một mảnh còn cắt qua mu bàn tay của hắn, chảy máu.
Các cô gái hoảng sợ bỏ chạy. Những người khác vội vàng hoà giải: “Cái tên này đầu óc không tỉnh táo, anh Ngạn, anh đừng nóng giận.”
“Đúng, Hà Mạn mới là chị dâu mà bọn em thừa nhận, Tống Khuynh là cái đếch gì! Đừng nhắc tới người phụ nữ xui xẻo đó, đến đây, chúng ta tiếp tục uống…”
Hoắc Ngạn hiển nhiên không nể mặt. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người ở đây, sau đó cầm lấy một chai rượu vang đỏ có giá mười vạn, tưới lên đầu đám người kia, cười nhạo: “Gần đây mấy người thuận buồm xuôi gió quá nên sống thiếu kiên nhẫn, tôi không có ý kiến. Nhưng đừng có ý đồ làm ghê tởm tôi, nếu không… Lần sau thứ được hắt vào mấy ngươi sẽ không phải là rượu.”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, ai nấy cũng đều sợ tới mức không dám thở mạnh.
Tôi bay ở trong góc, than nhẹ một tiếng, Hoắc Ngạn à Hoắc Ngạn, tôi đã c.h.ế.t hai năm rồi. Sao anh vẫn còn ghét tôi đến thế?
2
Hoắc Ngạn chân trước vừa bước ra khỏi nơi này, tôi cũng lập tức bị hút ra ngoài. Có lẽ là chấp niệm quá sâu, tôi thấy mình không thể rời xa hắn hơn năm mét. Điều này cũng có nghĩa là, tôi không thể tránh khỏi nhìn thấy một số cảnh xấu hổ.
Trong xe tối như mực, Hà Mạn ngã vào lòng Hoắc Ngạn như người không xương, đôi mắt đẹp rưng rưng, vẫn dịu dàng mềm giọng hỏi hắn: “A Ngạn, khi nào thì anh ly hôn với cô ấy? Em cảm thấy mình bị kẹt giữa hai người như người thứ ba…”
Hoắc Ngạn sửng sốt, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô ta, dịu dàng dỗ dành: “Nghĩ bậy bạ cái gì. Ai nói em như vậy, hả?”
Hà Mạn rơi vài giọt nước mắt, tôi nhìn mà cũng thấy đau lòng chứ đừng nói là đàn ông. Với đôi mắt đỏ hoe, cô ta nhắc đến tên tôi làm hồn ma như tôi đây cũng sợ ngây người. Đúng là nói hươu nói vượn, tôi đã chết, làm sao vùng dậy đi mắng cô ta được?
Điều càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, Hoắc Ngạn lại tin tưởng lời cô ta nói.
“Cô ta là cái thá gì, dám mắng em sao?” Giọng điệu hắn khinh thường.
Tôi tức giận đến nghiến răng, nhảy lên đầu Hoắc Ngạn, hung hăng giẫm lên hắn mấy cước. Đồ thối, đồ xấu xa, bắt nạt người không thể nói chuyện được.
“A Ngạn, hứa với em đừng cãi nhau với cô ấy, được không?” Hà Mạn xoa dịu hai hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn, vẻ mặt rất hiểu lòng người.
“Chỉ là cô ấy quá thích anh.” cuối cùng, cô ta chuyển đề tài, ngượng ngùng cúi đầu, cười cười: “Em cũng vậy…”
Đàn ông dường như đều mắc phải chiêu trò này. Đau lòng cho tiểu bạch hoa ngây thơ đáng yêu nên yêu cô ta đến mức không nhịn được. Hoắc Ngạn cũng ngoại lệ.
Hắn hôn lên lông mày Hà Mạn, giọng nói chua chát: “Anh biết, làm em tủi thân rồi.”
Ha ha. Tôi liếc mắt một cái, quay đầu ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn bọn họ nữa.
Thật vất vả chịu đựng mới được xuống xe, Hà Mạn lại bỏ lại một quả b.o.m hạng nặng: “A Ngạn, em mang thai rồi.”
Cô ta kéo tay Hoắc Ngạn, đặt lên bụng mình, nụ cười dịu dàng: “Chúng ta sẽ sớm là một gia đình.”
Vừa dứt lời, Hoắc Ngạn đã ngây ngẩn cả người. Hắn nhìn chằm chằm vào bụng Hà Mạn, không biết đang suy nghĩ gì. Hà Mạn hơi bất mãn chất vấn: “A Ngạn, sắc mặt anh trông không tốt lắm.”
Hoắc Ngạn lúc này mới phục hồi tinh thần, cưng chiều trả lời: “Không, chỉ là vui mừng quá mức.”
Hà Mạn cười cười, lại dặn dò hắn khuyên tôi ký tên sớm, rồi mới rời đi.
Tôi tưởng Hoắc Ngạn sẽ theo cô ta lên lầu, không ngờ hắn lại bảo cho tài xế đưa đến biệt thự Lam Sơn. Đó là nhà tân hôn của chúng tôi.