Hoa Nở Lần Hai

Chương 1


Tôi liên lạc với bệnh viện ở thành phố Hải, tối hôm đó, tôi bay ngay trong đêm.

Khi tôi đang làm thủ tục nhập viện, điện thoại reo lên.

Tôi không ngờ, cuộc gọi đầu tiên sau khi rời khỏi nhà lại là từ Thư Mạn.

Tôi nghe thấy giọng nói e dè của cô ta, tôi biết chắc chắn Bùi Tự và Bùi Tử An đang ở bên cô ta.

“Chị Thẩm Trúc, xin lỗi.”

Cô ta vừa mở miệng đã khóc nức nở: “Chị đừng giận nữa, bây giờ em sẽ trả lại năm mươi vạn cho A Tự, để chị dùng vào việc chữa bệnh nhé?”

Trong điện thoại cc tiếng Bùi Tử An đang an ủi Thư Mạn.

“Mẹ làm chị khóc, mẹ xấu, Tử An sẽ đánh mẹ.”

Tôi xoa đầu.

“Cô Thư, tôi tưởng cô gọi điện để báo tin vui về việc cô và Bùi Tự cuối cùng cũng đã nên duyên, không ngờ cô lại gọi để trả tiền.

Tôi chưa nghèo đến mức ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có. Tôi cúp máy đây.”

Thư Mạn nghẹn lời: “Chị Thẩm Trúc, em biết chị bị bệnh nên tâm trạng không tốt, nhưng đừng nói em như một kẻ thứ ba như vậy.”

Tôi mỉm cười.

“Đúng thế, cô còn không đủ tư cách để làm kẻ thứ ba nữa là.”

Tôi cúp máy, có thể tưởng tượng được Thư Mạn đã tức giận đến mức nào.

Một giây sau, điện thoại của Bùi Tự gọi đến.

“Thẩm Trúc, chỉ là năm mươi vạn mà thôi, sao cô lại kiếm chuyện vậy? Thư Mạn tốt bụng an ủi cô, vậy mà cô lại xúc phạm cô ấy? Giáo dưỡng của cô đâu cả rồi?”

Tôi lười, không muốn tranh cãi thêm.

“Anh Bùi có giáo dưỡng tốt, vậy hãy ký bản thỏa thuận ly hôn nhanh lên nhé.”

Tôi tin rằng anh ta sẽ không kéo dài quá lâu.

Dù sao, nếu tôi kéo chuyện này ra tòa, đối với nhà họ Bùi, đó không phải là chuyện tốt.

Bùi Tự trầm ngâm một hồi: “Những điều Tử An nói với tôi, cô đã nghe thấy đúng không? Tử An mới năm tuổi, là do tôi muốn làm thằng bé vui thôi, sao cô lại tính toán với thằng bé chứ?”

Cho nên cái chết của tôi sẽ khiến Bùi Tử An vui vẻ sao?

Tôi không nói gì nữa, trực tiếp chặn số của anh ta.

Tối hôm đó, tôi ngủ rất sâu.

Điều này làm tôi bất ngờ.

Trước đây, dù chỉ bị cảm nhẹ, tôi cũng lo lắng đến mức không thể ăn ngon ngủ yên.

Tôi sợ bị lây bệnh cho con trai, cũng sợ mình mất vị giác không thể làm bữa khuya cho Bùi Tự.

Mỗi khi thấy tôi uống thuốc, Bùi Tự sẽ cười tôi vì quá sợ chết.

Nhưng giờ, khi tôi mắc ung thư, giấc ngủ của tôi lại yên bình hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, tôi bắt đầu làm các xét nghiệm theo sự sắp xếp của bác sĩ.

Rút máu, chụp MRI, PET/CT…

Khi tất cả các xét nghiệm đã hoàn tất, tôi đến văn phòng bác sĩ để hỏi về phương án điều trị, tôi nghe thấy một thực tập sinh trẻ đang gửi tin nhắn thoại cho bạn trai.

“Băng vệ sinh của em sắp hết rồi, anh đừng quên mua giúp em nhé.”

Tôi ngẩn người một chút, rồi suy nghĩ bay đi xa.

Lần đầu tiên tôi biết đến cái tên Thư Mạn cũng liên quan đến băng vệ sinh.

Một năm trước, Bùi Tự tham gia một bữa tiệc rượu.

Lúc đầu anh ta nói là mười giờ sẽ kết thúc, nhưng đến tận nửa đêm anh ta mới về nhà.

Anh ta ướt sũng vì gặp mưa, khi anh ta đi tắm, điện thoại đang sạc ở phòng khách nhận được một tin nhắn WeChat.

Vì vậy, tôi nhìn thấy khung trò chuyện có tên là Thư Mạn.

“Ngài giám đốc của em đã về đến nhà chưa?”

Kéo lên trên.

Lúc chín giờ năm mươi phút, Thư Mạn dùng giọng nói run rẩy cầu cứu Bùi Tự.

“Giám đốc Bùi, em cần băng vệ sinh, nhưng bên ngoài đang mưa, em đến ngày nên đau bụng không thể ra ngoài, giám đốc có thể giúp em không?”

Vài phút sau, Bùi Tự trả lời: “Chờ anh.”

Ngón tay tôi lạnh cóng, tôi lướt qua tường nhà của Thư Mạn.

Cập nhật mới nhất của cô ta khiến người ta dở khóc dở cười, bởi bên cạnh là cả đống băng vệ sinh.

“Giám đốc thẳng nam không biết cách chọn, đành mang cả siêu thị về…/cười khóc//cười khóc/.”

Nhìn định vị của cô ta.

Cách nhà tôi cả một khu vực.

Hóa ra việc Bùi Tự về muộn không phải vì bị bữa tiệc rượu làm mất thời gian.

Mà là anh ta đã liều mình giữa cơn mưa lớn, vượt qua cả một khu vực để mang băng vệ sinh cho trợ lý nhỏ đáng yêu.

Đủ loại bình luận trong bài đăng đó.

Có người nói: “Có lẽ cô sẽ phải dùng đến mãn kinh luôn đấy?”

Cũng có người hỏi: “Khi nào thì để giám đốc của cô đổi băng vệ sinh thành túi xách xa xỉ nhỉ?”

Ngay sau đó, điện thoại lại nhận được một ảnh chụp màn hình từ Thư Mạn.

Cô ta đặc biệt khoanh tròn bình luận thay băng vệ sinh thành túi xách.

“Ngài giám đốc của em, anh nhìn họ xem, thật xấu tính.

Em chỉ là một trợ lý nhỏ, sao có thể may mắn nhận được túi xách từ ngài giám đốc đây chứ, anh nói có đúng không?”

Tôi quen biết Bùi Tự khi mới mười lăm tuổi thông qua hai bên gia đình, anh ta hơn tôi hai tuổi.

Trong suốt những năm qua, số lượng các cô gái vây quanh anh ta không thể đếm xuể.

Thế nhưng, tôi thừa nhận, chỉ có Thư Mạn mới khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi nhấc tay gõ chữ.

“Đúng.”

Bùi Tự từ phòng tắm đi ra, nhanh chóng nhận thấy sự khác thường của tôi.

Anh ta nhìn vào điện thoại, không trách tôi đã xem trộm đời tư của anh ta đã vậy còn trả lời thay anh ta nữa. Anh ta chỉ giải thích:

“Cô ấy là trợ lý mới của anh, ngày mai có một cuộc họp quan trọng cần cô ấy đi cùng, anh sợ cô ấy ra ngoài mua đồ bị dính mưa, bị bệnh sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, nên giúp cô ấy một việc nhỏ.”

Tôi cười nhẹ: “Lẽ nào cô ta không biết phần mềm giao hàng sao? Băng vệ sinh là thứ riêng tư như vậy mà phải nhờ tổng giám đốc công ty vượt cả khu vực để mang đến cho cô ta?”

Giữa hai hàng lông mày của Bùi Tự xuất hiện vẻ không kiên nhẫn: “Không phải ai cũng biết sử dụng phần mềm đó, một cô gái mới vào nghề, thật sự rất đơn thuần, em không cần phải nghi ngờ cô ấy như vậy.”

Tôi đã kết hôn với Bùi Tự sáu năm.

Anh ta luôn tôn trọng tôi, đây là lần đầu tiên anh ta vì một người phụ nữ khác mà làm tôi mất mặt.

Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, lập tức về phòng nằm xuống.

Mặc dù trước đó một giờ, trước khi Thư Mạn cầu cứu Bùi Tự, cô ta đã đặt một hộp BCS bằng phần mềm giao hàng.

Cô ta còn gửi ảnh chụp màn hình cho Bùi Tự.

Bùi Tự không trả lời.

Có lẽ vì anh ta bận, hoặc không biết phải trả lời như thế nào.

Tôi không phải là không tin tưởng Bùi Tự.

Tôi biết dù tối nay Thư Mạn không đến kỳ kinh nguyệt đột xuất.

Bùi Tự cũng không thể là người tiêu thụ hộp BCS đó.

Thế nhưng, họ khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm.

Đáng khinh hơn nữa, hôm sau tôi nhận được một ảnh chụp màn hình từ trợ lý khác của Bùi Tự.

Đó là ảnh vòng bạn bè của Thư Mạn, cô ta một tay giữ chiếc túi Chanel mới, một tay chụp ảnh tự sướng.

“Chiếc túi các bạn muốn, ngài giám đốc đã mua cho tôi rồi.”

Bác sĩ nói với tôi rằng, theo kết quả kiểm tra hiện tại, tình hình khá lạc quan, ca phẫu thuật cũng không phức tạp.

“Tôi đã xếp lịch phẫu thuật cho cô sau năm ngày, ca phẫu thuật cần gây mê toàn thân, cần có người thân ký tên và đi cùng.”

Tôi cảm ơn bác sĩ, nhưng cảm thấy khó xử.

Tôi không nói với cha mẹ về bệnh tình của mình.

Mà cũng không muốn gặp Bùi Tự…

Suy nghĩ một lúc, tôi gửi tin nhắn cho bạn thân qua WeChat.

Khương Vu Nhi lập tức gọi điện cho tôi.

“Cậu phải phẫu thuật sao? Bùi Tự đâu rồi?”

“Mình không nói cho anh ta, chúng mình sắp ly hôn rồi.”

“Vì Thư Mạn sao?”

Khương Vu Nhi biết giữa tôi và Bùi Tự có một Thư Mạn cản trở.

Bởi vì vào lúc tôi bất lực nhất, tôi đã khóc lóc với cô ấy mọi thứ mà không màng hình tượng.

Ngay sau khi Bùi Tự mua túi cho Thư Mạn, có một đêm Thư Mạn đưa Bùi Tự về nhà khi anh ta say rượu.

Bùi Tự uống khá nhiều, Thư Mạn ôm chặt anh ta, cơ thể họ kề sát nhau.

Mà cánh tay trái của cô ta vẫn đang đeo chiếc túi Chanel kia.

Cô ta muốn đưa Bùi Tự vào phòng, nhưng tôi đã từ chối.

Tôi một mình dìu Bùi Tự về phòng ngủ và đặt anh ta xuống, khi ra ngoài rót nước, tôi thấy Thư Mạn vẫn đứng ở cửa không đi.

Tôi tiến lại gần để đóng cửa.

Cô ta nhìn tôi một cách chế giễu.

“Chị Thẩm Trúc, chị không đẹp như tôi tưởng.”

Cô ta thậm chí không thèm gọi tôi là bà Bùi.

Tôi mím môi: “Thế à, nhưng cô thì hơn tôi tưởng tượng… cực kỳ vô liêm sỉ.”

Tôi không muốn để cô ta thấy mình tức giận, tôi cố gắng hết sức để giữ lại chút thể diện cuối cùng, mỉm cười nhẹ nhàng đóng cửa, nhốt cô ta ở ngoài.

Quay đi, nước mắt tôi bắt đầu rơi.

Ngày hôm sau, tôi kể lại chuyện này cho Bùi Tự, đồng thời nhắc đến chiếc túi.

Anh ta không thấy có gì không ổn: “Tối qua cô ấy cũng uống rượu, cách nói của cô ấy không đủ lịch sự, em nên thông cảm cho cô ấy.”

“Những cô gái trẻ bây giờ đều có chút lòng hư vinh, mấy chục triệu không đáng kể. nhưng đủ để an ủi cô ấuy, sao em phải so đo với cô ấy làm gì?”

Tôi kiên quyết không nhượng bộ: “Những cô gái xung quanh anh không ít, sao em lại không so đo với người khác?”

Bùi Tự thấy tôi thật sự tức giận nên anh ta không nói gì thêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.