HÒA PHONG DU

Chương 1


(Văn án) 

Ta thích một tên ám vệ 

Nhưng hắn cứ hễ thấy ta là lại thấy phiền.

Ta ấm ức, hỏi hắn vì sao?

Hắn nói: “Cô đuổi theo ta thì thôi đi, tại sao lần nào cũng phải tấn công chủ tử của ta?”

Ta: “Nếu ta không tấn công chủ tử của huynh, thì đời nào huynh chịu ra mặt gặp ta?”

Hắn: “……… cmn cũng thuyết phục phết!”

Hắn im lặng nửa ngày, sau đó mới nói tiếp: “Lần sau đừng động chân động tay với chủ tử của ta nữa, nếu cô muốn gặp ta, ta sẽ đưa cho cô một chiếc lá trúc, chỉ cần cô thổi là ta sẽ nghe thấy.”

Ta rất phấn khích, liền hỏi hắn: “Có phải huynh đã bị ta làm cho cảm động rồi không? Có phải huynh đã yêu ta rồi không?”

Hắn: “??? Đầu cô có vấn đề không vậy, lần nào cô cũng đến đánh người, tiền công năm sau của ta sắp nhờ cô mà bị chủ tử trừ hết rồi!!!”

 

1.

Lăng Du đã đưa cho ta một chiếc lá trúc, cảnh cáo ta không được vô cớ tấn công chủ tử của hắn nữa.

Ta gật đầu, hứa rằng từ nay sẽ không làm vậy nữa.

Nhưng vừa quay đầu lại, ta đã tiếp tục động tay động chân với chủ tử của hắn rồi.

Ta có thể cảm nhận được, khi hắn rút kiếm bước ra từ trong bóng tối, quanh người hắn quả thực mang theo một luồng sát khí cực kì dọa người.

“Nếu cô còn đánh nữa, cả đời này ta cũng không mua nổi một chỗ ở ở kinh thành đâu.” Vẻ mặt hắn trông thật thống khổ. 

Ta cũng rất bất lực, trong thoại bản đều nói rằng đánh là yêu, mắng là thương, đánh nhau lắm thì sẽ yêu nhau, sao đến lượt ta lại không dùng được vậy?

Nghe ta giải thích, mắt Lăng Du tròn xoe: “Sau này không được đọc mấy thứ vớ vẩn đó nữa!”

Ta rất cảm động: “Huynh đã bắt đầu quan tâm đến cả sức khỏe tinh thần của ta rồi đó ư?”

Lăng Du: “……???”

Ta hứa với hắn, chỉ cần hắn mỗi ngày ra đánh nhau với ta một trận, ta nhất định sẽ không động chân động tay với chủ tử của hắn nữa. 

Lăng Du như mở cở trong lòng, tưởng nhặt lại được tiền công rồi: “Ta cứ tưởng cô là một kẻ ngốc, nghe không hiểu tiếng người, hóa ra chỉ là bị ngộ thoại bản thôi.”

Ám vệ bên cạnh hắn lườm một cái rõ to: “Nàng ta tin mấy cái loại thoại bản đó, chẳng lẽ không phải đứa ngốc chắc?”

Lăng Du: “……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.