Trời không tuyệt đường người, ta cướp được một chiếc xe ngựa. Người đánh xe sợ hãi, vội vàng bỏ chạy. Ta vén rèm xe, lập tức sững sờ.
Người này… đẹp trai quá!
Đẹp trai đến mức ta cảm thấy rung động tận xương tủy, so với ba vị sư huynh cộng lại còn đẹp trai hơn.
Lần đầu tiên đi cướp của người khác, ta suýt chút nữa đã gác kiếm vì mỹ nam vô danh này.
Hắn nhìn ta, khẽ nhếch miệng: “Cướp bóc?”
“Đúng vậy, cướp bóc!” Ta lấy lại tinh thần, giơ kiếm kề vào cổ hắn. “Nhưng chỉ cần ngươi đưa ta đến Tây Vực, ta sẽ không làm gì ngươi cả.”
“Tây Vực…” Hắn nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu. “Ngươi đến Tây Vực làm gì?”
“Tiêu diệt Ma giáo, trừ ma vệ đạo.”
Nam nhân nghe vậy, sững người một lúc, sau đó phá lên cười ha hả, chẳng chút giữ hình tượng. Hắn cười đến mức suýt chút nữa thì rơi nước mắt. “Chỉ bằng ngươi?”
“Cười cái gì? Có gì buồn cười chứ?”
Nam nhân cười đã đời, chống cằm nhìn ta: “Vậy ngươi có biết ta là ai không?”
Ta lắc đầu. Ma mới biết ngươi là ai!
Hắn nhe răng cười, vẻ mặt bỗng trở nên âm trầm: “Ta tên là Mặc Nhiên, giáo chủ Ma giáo.”
Một lúc sau, ta bị trói gô như một cái bánh chưng, ném vào trong xe ngựa. Dù ta có lăn lộn thế nào, Mặc Nhiên vẫn thản nhiên như không.
Tiếng “giáo chủ” vang lên bên tai, ta biết mình đã đến Ma giáo, nơi được đồn đại là g i ế t người như ngóe.
Ta hận bản thân trước đây, tại sao lại đi cướp bóc chứ?
Chỉ vì một phút lầm lỡ mà chuốc lấy ngàn đời oán hận!
Sau khi được cởi trói, Mặc Nhiên ném ta vào một góc, mặc kệ ta. Ta đã tưởng tượng ra đủ loại hình phạt tàn khốc, hầm ngục ẩm thấp, tối tăm, nhưng tất cả đều không có.
Ta nghi ngờ.
Nhưng ta không thể để lộ ra vẻ mặt ngây thơ, chưa từng trải sự đời. Ta ho khan một tiếng, rồi nghênh ngang bước ra ngoài.
Nơi này có vẻ rộng lớn, ta đi lòng vòng mãi mà vẫn chưa ra khỏi đây. Lúc này ta mới hiểu tại sao hắn lại yên tâm như vậy, không sợ ta chạy trốn.
Bởi vì căn bản là không chạy thoát được.
Nhận ra sự thật này, ta chán nản đá bay một khúc gỗ, khiến một người nào đó hét lên: “Ngươi đang làm cái gì vậy?! Mau buông bảo bối của ta ra!”
Ta giật nảy mình, vội vàng lùi lại. Một nam nhân ăn mặc kỳ quái lao đến, ôm lấy khúc gỗ bị gãy, gào khóc thảm thiết: “Con ơi, là cha vô dụng, không bảo vệ được con, để con bị kẻ gian hãm hại! Con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con!”
Gã này diễn sâu quá rồi đấy!
Ta làm động tác phòng thủ, vừa lùi vừa cười gượng: “Đại ca, ta không cố ý. Nếu huynh có cách nào sửa chữa, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp huynh!”
Nam nhân ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá ta, sau đó gật đầu, lôi xềnh xệch ta vào một căn nhà tranh.
“Gần đây ta đang luyện độc, thứ ngươi đá gãy là cây Diễm Mộc mà ta đã dày công nuôi dưỡng nhiều năm. Ngươi đã nói muốn giúp ta, vậy thì hãy giúp ta luyện xong loại độc dược này. Ta cho ngươi bảy ngày, nếu như không luyện xong…” Hắn lộ ra ánh mắt dữ tợn. “Vậy thì ngươi hãy vào đó làm nguyên liệu đi!”
Mắt ta sáng lên, vỗ tay: “Luyện độc? Đó là sở trường của ta!”
Chính vì tài năng luyện độc của ta quá cao, sư phụ bất đắc dĩ phải cấm ta làm việc này. Ngay cả những loại thảo dược ta trồng xung quanh núi, người cũng dẫn theo các sư huynh nhổ bỏ hết trong đêm, khiến ta suýt chút nữa thì liều mạng với bọn họ.
Giờ đây, có một nơi tốt như vậy, quả thực là thiên đường nhân gian!
Ta lập tức đuổi nam nhân kia ra ngoài, vỗ n.g.ự.c cam đoan, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Nam nhân đứng ngoài cửa, vẻ mặt ngơ ngác.
Mặc Nhiên vừa lúc đi ngang qua: “Phù Du, nữ nhân kia đâu?”
Phù Du gãi đầu: “Hình như nàng ta… bỗng nhiên hừng hực khí thế.”