Hóa Ra Ta Mới Là Nhân Vật Phản Diện

Chương 4


Mặc Nhiên đang đối đầu với minh chủ võ lâm, suýt chút nữa thì đánh nhau. Hắn liếc mắt nhìn thấy ta, đột nhiên chắp tay với minh chủ võ lâm: “Cáo từ, tại hạ bằng lòng chịu thua.”

 

Nói xong, hắn dẫn theo đám người Ma giáo chạy như bay về tổng đàn, tiện thể đóng cửa không tiếp khách.

 

Minh chủ võ lâm: “?”

 

Ta bất đắc dĩ, nhìn minh chủ võ lâm: “Minh chủ, người trong võ lâm chúng ta nên lấy trừ ma vệ đạo làm trọng, chắc hẳn sẽ không so đo chuyện “Trăm sông đổ về một biển” chứ?”

 

Minh chủ nói, bảo ta nói tiếng người.

 

Ta bảo đám người Tà giáo bước ra, vẻ mặt chân thành: “Ngươi có thiếu người đánh thuê không? Chỉ cần bao ăn là được.”

 

Minh chủ võ lâm nhìn ta, lại nhìn đám người phía sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi lại: “Chạy mau! Ma giáo và Tà giáo liên minh rồi!”

 

Ta: “…”

 

Chỉ ăn một bữa cơm của ngươi thôi mà, có cần phải như vậy không?

 

Những người đến vây quét Ma giáo đều đã chạy hết, chỉ còn lại mình ta lẻ loi đứng trước cửa.

 

Tên áo đen đi tới: “Giáo chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

 

Ta trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên sáng mắt lên.

 

“Bán thân chôn anh!”

 

Ta bảo tên áo đen đào t.h.i t.h.ể của giáo chủ tiền nhiệm lên, bọc trong chiếu cói, quỳ gối trước cổng tổng đàn Ma giáo. Xung quanh còn có rất nhiều người dân hiếu kỳ đứng xem náo nhiệt.

 

Hắng giọng một cái, ta bắt đầu khóc lóc kể lể: “Ca ca trong nhà bất hạnh qua đời, tiểu nữ tử bất đắc dĩ phải bán mình, mong tìm được một nơi nương tựa…”

 

Gào khóc một hồi lâu mà vẫn không thấy ai để ý, ta cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Tên áo đen nói với ta, phía sau ta có rất nhiều người áo đen, bọn họ không dám đến gần, sợ bị bắt đi bán mất.

 

Sai sót lớn rồi.

 

Tên áo đen lại khó xử nói nhỏ với ta, t.h.i t.h.ể của giáo chủ tiền nhiệm đã bốc mùi rồi.

 

Ta ngửi thử.

 

“Ọe!”

 

Ta bảo tên áo đen lẻn vào trong, chôn t.h.i t.h.ể vào bãi cỏ của Ma giáo.

 

Mặc Nhiên đến, hắn nhìn ta, đột nhiên xin lỗi.

 

“Ta sai rồi, ngươi đi đi. Là ta năm xưa nông nổi, không hiểu chuyện, đã trói ngươi lại. Bây giờ ta sẽ giải tán Ma giáo, tha cho ta đi.”

 

Ta an ủi hắn: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta đến để đầu quân cho ngươi.”

 

Hắn nhìn thấy đám người áo đen phía sau ta, đồng tử co rút: “Ngươi đi bắt cóc người khác sao?”

 

Ta đảo mắt, hừ lạnh: “Đây là người của Vụ Minh, giáo chủ của bọn họ đã bị ta g i ế t c h ế t, cho nên bọn họ theo ta đến đây đầu quân cho ngươi. Có một lực lượng hùng hậu như vậy, ngươi còn do dự gì nữa?”

 

Mặc Nhiên bị ta lừa gạt, hắn xúc động đồng ý cho ta gia nhập.

 

Tuyệt vời!

 

Đám người áo đen cảm động nhìn Mặc Nhiên, quay sang ta: “Giáo chủ, ngươi quả là người tốt.”

 

Ta cũng gật đầu. Ít ra hắn cũng không giống như minh chủ võ lâm, ngay cả một bữa cơm cũng không chịu cho.

 

Trở lại nơi quen thuộc, Phù Du đang luyện độc. Nhìn thấy ta, hắn suýt chút nữa thì nhảy vào lò tự sát, may mà ta kịp thời ngăn cản.

 

Phù Du như tro tàn: “Để ta c h ế t đi.”

 

Ta dịu dàng nói: “Gần đây ta ở Tà giáo nghiên cứu được một loại cấm thuật, có thể biến người c h ế t thành khôi lỗi. Kết hợp với tài năng luyện độc của ta, chúng ta sẽ trở nên vô địch thiên hạ. Ngươi có muốn làm tiên phong cho ta không?”

 

Phù Du bình tĩnh lại: “Ta chỉ muốn luyện độc, chứ không muốn hủy diệt nhân loại.”

 

Hắn đem suy nghĩ của ta nói cho Mặc Nhiên. Mặc Nhiên tìm đến ta, túm lấy vai ta, lắc mạnh, hét lớn: “Ngươi là người của phái Côn Luân! Ngươi phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của ngươi là trừ ma vệ đạo! Không phải là hủy hoại chính đạo!”

 

Ta bị hắn lắc đến choáng váng: “Nhưng mà, chẳng phải ngươi là người của Ma giáo sao? Tại sao lại bênh vực chính đạo?”

 

Mặc Nhiên: “Ta chỉ muốn thống nhất giang hồ, chứ không muốn bị coi là tai họa, không thể tồn tại.”

 

Ta không hiểu: “Ngươi chỉ cần g i ế t sạch bọn họ, giao cho ta luyện thành khôi lỗi, bọn họ sẽ chỉ nghe lời ngươi, lại còn không thể bị g i ế t c h ế t, đụng vào là trúng độc. Thống nhất giang hồ chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

 

Mặc Nhiên im lặng.

 

Hắn vỗ vai ta: “Vị trí giáo chủ Ma giáo này, hay là để ngươi làm đi. Ta không xứng.”

 

Ta hỏi hắn tại sao.

 

Hắn bình tĩnh nói với ta: “Bởi vì bây giờ ta phải đi báo cho sư phụ của ngươi biết, ngươi đang làm chuyện xấu.”

 

Thật là độc ác, vậy mà lại đi mách lẻo!

 

Đáng tiếc ta không đánh lại hắn, bị hắn trói vào giá gỗ, trơ mắt nhìn hắn rời đi.

 

Phù Du ở bên cạnh trồng thảo dược, ta bèn nhân cơ hội nói xấu Mặc Nhiên: “Hắn thật là nham hiểm, vậy mà lại đi mách sư phụ ta!”

 

Phù Du thốt lên một câu từ tận đáy lòng: “Giáo chủ vì muôn dân thiên hạ, hắn là anh hùng.”

 

Bị sỉ nhục rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.