Văn án
Chị gái sinh đôi của tôi mặc quần áo của tôi, chạy đến trước mặt cha mẹ nuôi của tôi, nói rằng chị ấy mới là Lâm Thục.
Tôi mặc quần áo của chị ấy về nhà, cha mẹ nuôi lập tức nhận ra tôi.
Thẩm Thanh Thanh phát điên: “Tại sao lúc đó người được nhặt về không phải là tôi? Hãy nhận nuôi tôi đi, chúng tôi trông giống nhau, tôi có thành tích tốt hơn, tính cách cũng tốt hơn, cả hai đều không có quan hệ m.á.u mủ, ai cũng như ai mà thôi.”
Tôi được mẹ nuôi ôm vào lòng, nhìn cha nuôi đuổi chị ấy ra ngoài.
Tôi muốn Thẩm Thanh Thanh nếm trải những đau khổ mà tôi đã từng chịu đựng.
Chương 1
Ngày hôm sau khi tôi bị cha mẹ ruột bắt về nhà, Thẩm Thanh Thanh cuối cùng cũng đến gặp tôi.
Tôi đã một ngày rưỡi không ăn gì, nhưng vẫn còn đủ sức để mắng cô ta: “Thẩm Thanh Thanh, ba mẹ tôi sẽ không tha cho cô đâu, họ đối xử với cô tốt như vậy, cô làm vậy có xứng đáng với họ không?”
Cô ta không quan tâm đến tiếng hét của tôi, cười lạnh: “Bắt cóc một đứa con gái của họ, tôi có thể đền bù cho họ một đứa con gái khác, chẳng bao lâu nữa họ sẽ là cha mẹ của tôi, dù sao thì cũng không có quan hệ huyết thống, ai cũng giống nhau thôi.”
“Thẩm Thanh Thanh, cô nghĩ hay lắm!”
Cô ta tát tôi một cái, ngắt lời tiếng mắng chửi của tôi.
“Lâm Thục, dựa vào cái gì mà cô may mắn như vậy, tại sao người bị bỏ rơi không phải là tôi? Cô tính khí kém, thành tích kém, dựa vào cái gì mà họ vẫn yêu cô như vậy, tôi từ nhỏ đã biết kiếm tiền cho gia đình, thi đại học là thủ khoa thành phố, có thể vào Thanh Hoa, tại sao lại phải lấy chồng sớm để đổi lấy sính lễ cho anh trai, còn phải lấy chồng về vùng quê nghèo khổ đó?”
Tôi hận cô ấy đến nghiến răng: “Thẩm Thanh Thanh, cô dám đánh tôi! Cô đáng đời, cô xấu xa như vậy, thì đáng phải chịu những người cha mẹ như thế, cô gặp vận xui thì liên quan gì đến tôi?”
Cô ta lập tức cười điên cuồng, “Đúng, tôi vận xui, nhưng bây giờ đến lượt cô xui xẻo rồi, từ nay về sau, cô sẽ thay tôi lấy gã què Vương kia.”