Sau một vụ nổ, tôi và vệ sĩ đã hoán đổi thân xác cho nhau.
Những kẻ bắt cóc đã bắt cóc chúng tôi, anh ta trong hình hài tôi, mặc một chiếc váy cao cấp, bó..p cổ tên bắt cóc cho đến khi hắn ngất đi.
Bố tôi chĩa mũi mắng “tôi” : “Để cho con gái của tôi tự chiến đấu thì tôi mướn cậu làm gì?!”
Tôi: “…” Tôi cảm thấy mình bị oan và muốn khóc, ô ô ô.
1
Thực ra tôi không có ấn tượng tốt với Hàn Thừa.
Nếu không phải lúc nhỏ tôi bị bắt cóc và cha tôi nhất quyết muốn anh ấy làm vệ sĩ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ để một “ tảng băng di động” như vậy đi theo mình.
Năm nay tôi hai mươi tuổi, đây là thời điểm hoàn hảo để yêu đương ve vãn tán tỉnh này nọ.
Nhưng!
Mỗi lần tôi uống rượu trong quán bar, có một anh chàng đẹp trai muốn bắt chuyện với tôi.
Hàn Thừa sẽ lặng lẽ tiến một bước về phía tôi và lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Anh ta cao 1,9 mét và gồng người lên khoe cơ bắp. Không cần mở miệng, anh chàng đẹp trai kia sẽ tự động quay đuôi chạy mất dép dưới cái nìn áp bức ấy——
Và họ đương nhiên chạy về phía những người bạn gái của tôi.
Cứ như vậy, các bạn gái của tôi lần lượt tìm được những người bạn trai đẹp trai mlem mlem. Còn tôi vinh dự được phong tặng danh hiệu “Quan Âm”, và đương nhiên tôi vẫn độc thân cho đến ngày hôm nay.
Tôi đã cố gắng khóc lóc và tranh cãi với bố, tôi muốn tìm người thay thế Hàn Thừa nhưng bị từ chối.
“Nó là nhà vô địch thế giới, có gia thế tốt, bố phải mất ba lần mới mời được nó về làm vệ sĩ cho con. Nguyệt Nguyệt, con đừng có không biết điều ! “
Bố tôi chưa bao giờ nói nặng lời với tôi.
Vậy mà vì Hàn Thành, ông ấy lại bảo tôi không biết điều.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông im lặng trong góc, cười dịu dàng: “Bố yên tâm, con đương nhiên sẽ biết điều hơn.”
Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của bạn thân Phương Tương Tương.
Nó nói với tôi rằng nó đã tổ chức một buổi tiệc và hẹn được nam thần mà tôi đã theo đuổi bấy lâu nay.
Tôi cúp điện thoại, nói với Hàn Thừa: “Tối nay tôi đến nhà Phương Tương Tương ngủ, rất an toàn, anh không cần theo tôi nữa.”
Người đàn ông cụp mắt xuống, dùng sự im lặng để thể hiện sự từ chối.
Tôi đảo mắt, nói: “Vậy được rồi, anh đi cùng tôi cũng được,, nhưng anh phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Hàn Thừa mím môi, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi.
Đôi mắt của anh ấy đen trắng rõ ràng, giống như mắt của loài chó hung dữ, cảm xúc bị kìm nén rất sâu.
Tôi không hiểu sao lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Không nói nữa, tôi đi thay quần áo, anh ra ngoài đi.”
Cánh cửa đóng lại.
Tôi thở dài một hơi…
Thật sự, vừa rồi khi anh ấy nhìn tôi không chớp mắt, tôi thực sự có ảo giác rằng mình là một con mồi đang bị một con thú hoang nhìn chằm chằm.
Thật là buồn cười! Tôi đây mới là người sử dụng lao động, ô kê!
Tống Nguyệt, cứng rắn lên xem nào!
Vì vậy, khi phát hiện ra chiếc váy lụa này cần thắt từ sau lưng, tôi đã mạnh mẽ gọi Hàn Thừa.
“Anh có thể thắt nơ được không?”
Tấm gương dài chạm sàn phản chiếu hình ảnh của anh ấy và tôi.
Một thiếu nữ mặc váy hở lưng với một người đàn ông cao lớn đứng đằng sau.
Từ khoảng cách gần như vậy, chỉ cần anh cúi đầu xuống là anh có thể nhìn thấy tấm lưng trắng ngần của tôi rồi.
Nhưng người đàn ông đó dường như không có hứng thú gì với việc đó cả, anh ta chỉ chăm chú nhìn dải lụa trong tay, thậm chí còn chẳng thèm để bổn tiểu thư như tôi vào mắt.
Tốt, tốt, tốt, lòng tôi tĩnh lặng như nước.
“Hàn Thừa, anh có người mình thích chưa?” Tôi hỏi.
Anh ta mím môi và không trả lời.
Tôi cười nói: “Ngày nào anh cũng phải theo dõi tôi, hình như anh không có thời gian để yêu đương, thật là thiệt thòi”.
Hàn Thừa không trả lời, anh ấy dùng ngón tay siết chặt chiếc thắt lưng lụa, xoay chiếc nơ trước mặt tôi.
Và sau đó rất nhanh chóng, làm ra vẻ xa cách.
“Tôi đã có người tôi thích rồi,” anh nói.
“Ồ? Thế anh yêu người ta kiểu gì?” tôi hỏi.
“Chúng tôi tình cờ gặp nhau khi nhỏ và đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.” Anh ấy nhìn tôi và nói từng lời một.
Đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, kéo chiếc nơ, cố ý đổi chủ đề: “Tay của anh rất khéo léo, sau này bạn gái của anh có số hưởng đấy.”
Đôi mắt của anh ta đột nhiên tối sầm lại: “Cô Tống, xin tự trọng.”
Tôi ngây thơ nhìn anh và mỉm cười ngạc nhiên: “Ý tôi là cô ấy có thể có được rất nhiều chiếc nơ xinh đẹp. Anh nghĩ cái gì vậy?”
Người đàn ông nhìn tôi thật sâu, cau mày, rồi cuối cùng quay đi.
Hiệp 1, tôi thắng!
2
Xe dừng lại, đến nhà Tương Tương rồi.
Tôi dặn dò Hàn Thừa “Người quân tử không nghe lén, anh có thể làm được không?”
Anh ấy nói: “Trách nhiệm của tôi là bảo vệ an toàn cho cô.”
Tôi nhếch mép: “Thôi đi, đều là làm việc vì tiền thôi, tôi trả cho anh gấp đôi lương, đừng phá hỏngchuyện tốt của tôi, hiểu không.”
Ngoài dự đoán của tôi, anh ta không hề từ chối, chỉ ngoan ngoãn mở cửa xe.
“Cô chủ, mời xuống xe.”
Gió đêm rất lạnh, tôi lạnh đến run rẩy.
Hàn Thành cởi áo vest, định đưa cho tôi, nhưng lại rụt tay lại.
Tôi không vui giơ tay giật lấy, mặc vào người.
“Anh mà không đưa nhanh lên, bổn tiểu thư c.h.ế.t cóng bây giờ đấy.”
Anh ấy cau mày, nói: “Áo quá bẩn.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, ngạc nhiên: “Sao lại bẩn, không phải hôm nay mới thay sao?”
Anh nhẹ nhàng nói: “Bẩn như thế mà cũng muốn dính lấy tiểu thư.”
Tình cờ có tiếng huýt sáo từ phía sau vang lên, át đi giọng nói của anh.
Một anh chàng đẹp trai bước xuống xe phía sau và nhẹ nhàng chào tôi.
Hứa Thành, người tôi yêu thời trung học.
Tôi nhiệt tình vẫy tay chào anh: “A a a a, lâu rồi không gặp, anh càng ngày càng đẹp trai hơn đấy!”
Sau đó tôi quay đầu nhìn Hàn Thừa: “Anh vừa nói cái gì? Tôi nghe không rõ.”
Anh ta lại bình tĩnh, cụp mắt xuống, nói: “Không có việc gì.”
Hứa Thành lúc đi học chính là một giáo thảo, mặt mày thanh tuyển , ôn nhuận như ngọc.
Chỉ cần đứng đó thôi, cũng đã tinh xảo như một bức tranh.
Thật là bổ mắt.
“Đã mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đấy, anh không nhận ra được.”
Tôi hơi ngượng ngùng: “A…thật sao? Em không ngờ anh sẽ quay lại Trung Quốc. Em tưởng anh sẽ xây dựng sự nghiệp ở nước ngoài.”
“Người anh thích đang ở Trung Quốc,” anh ấy nhìn tôi với nụ cười quyến rũ, “Để theo đuổi cô ấy, tất nhiên anh phải trở về thôi.”
Tôi căng thẳng nhìn anh, không nhịn được nói: “Là người anh thích…”
Hứa Thành trong mắt mang theo ý cười, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào môi tôi: “Suỵt… đừng nói ai biết nhé.”
Giây tiếp theo, tay anh ấy bị tát mạnh, toàn thân bị đẩy ra xa.
Hàn Thừa đứng bên cạnh tôi.
Anh ta cao lớn và cứng rắn, mặt không biểu tình, đứng trong bóng tối nhìn lạnh lùng, khí chất áp bức mạnh mẽ.
Tôi khó chịu: “Hàn Thừa, anh làm gì vậy?!”
Hứa Thành sắc mặt tái nhợt, nhìn tôi: “Đây là ai?”
Tôi đẩy Hàn Thừa ra, an ủi Hứa Thành: “Đây là vệ sĩ của em, anh không cần quan tâm đến anh ấy, chúng ta vào trong uống rượu đi.”
Hứa Thành liếc nhìn Hàn Thừa từ trên xuống dưới, bất mãn nói: “Thì ra anh ta chỉ là vệ sĩ… Nguyệt Nguyệt, vậy chúng ta vào uống ly rượu cân bằng lại tâm trạng đi nha.”
Nói xong anh ta không dám lại gần tôi nữa.
Giữ khoảng cách hai mét, như thể tôi mang virus.
Tôi càng tức giận hỏi Hàn Thừa: “Anh rốt cuộc muốn làm gì? Trên xe anh đã hứa với tôi như thế nào?”
Hàn Thừa bình tĩnh nói: “Nếu vượt quá khoảng cách an toàn, có thể tiểu thư sẽ bị thương.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ấy là người nổi tiếng, không phải xã hội đen!”
Anh ta vẫn lặp lại: “Dù hắn là ai, nếu vượt quá khoảng cách an toàn, tiểu thư vẫn có thể bị tổn hại”.
Lạnh lùng, giống như một con robot lý trí và chính xác.
Tôi tức giận cười, ôm lấy eo anh ta, nhìn anh đầy khiêu khích.
“Tôi và anh đã vượt quá khoảng cách an toàn đây này, rồi sao? Nào, làm đau tôi đi!”
Toàn thân Hàn Thừa cứng ngắc, tay chân dường như đông cứng lại, chỉ có hai tai vẫn đỏ ửng.
“Tiểu thư, xin đừng làm vậy.” Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác và nói nhỏ
Tôi cười lạnh: “Anh đẩy tôi ra thôi mà cũng không làm được, làm sao tôi có thể tin tưởng anh bảo vệ tôi?”
“Tôi không thể vượt quá giới hạn,” anh ta nói rành rọt.
Tôi chỉ tiến lại gần, hai tay vịn mặt anh ta xuống, buộc anh ta phải nhìn mình.
“Anh là đồ hèn nhát, ngay cả nhìn tôi mà cũng không dám nhìn, thì nói đến giới hạn cái quái gì?”
Quai hàm Hàn Thừa căng cứng, giống như một sợi dây cung có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Hãy mất kiểm soát đi.
Cứ đẩy tôi đi.
Đẩy tôi xuống đất và bẻ gãy tay tôi cũng được, để tôi có đủ lý do thay thế anh——
Giây tiếp theo, đầu gối đột nhiên nhẹ đi.
Hàn Thừa đã bế tôi lên.
Chỉ là tay anh ấy nắm chặt, lòng bàn tay không hề chạm vào tôi.
Tôi nằm trong vòng tay anh, đưa tay chạm vào n.g.ự.c anh nói: “Hàn Thừa, anh thật là nghiêm túc đến nhàm chán.
“Cuộc sống của anh vô vị và tẻ nhạt thật đấy? Anh phải phục vụ kẻ không ưa mình hằng ngày.
“Công việc kinh doanh của gia đình anh ở Canada tốt như vậy? Tại sao anh lại quay lại Hồng Kông?
“Nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ nghỉ việc ngay lập tức. Anh muốn gì?”
Hàn Thừa im lặng, giống như một người câm hết mình vì công việc.
Cuối cùng anh băng qua sân và đến được cửa.
Từ xa đã có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Tương Tương và Hứa Thành.
Tôi nhanh chóng nhảy xuống, cởi áo vest của Hàn Thừa ném cho anh ấy.
“Tôi thích Hứa Thành nhiều năm rồi, tối nay nhất định phải có được anh ấy. Tôi cảnh cáo anh, đừng làm hỏng việc tốt của tôi.”
Hàn Thừa cúi đầu, cẩn thận gấp áo khoác, mím môi, không trả lời.
Có lẽ đêm nay trời quá lạnh, mặt anh ta lạnh như băng.
Ngay cả vết đỏ trên dái tai của anh ta cũng biến mất không dấu vết.