Ở kiếp trước, vào ngày mùng mười tháng mười một, phụ thân ta vừa hay vì một công vụ mà bị hoàng thượng khiển trách. Lúc ấy, nữ nhi của ông lại bị phạt cấm túc, bất kể việc đụng chạm quý phi có thật hay không, hoàng thượng cũng sẽ không đứng ra giúp đỡ. Trong hậu cung, quyền thế của quý phi đủ sức che cả bầu trời, chỉ cần thêm một ít thuốc vào bữa ăn hàng ngày của Nhạc Hàm Ngọc, để nàng mỗi ngày kiệt quệ tinh thần, hao mòn sức lực, chẳng bao lâu nàng sẽ mắc “tâm bệnh mà chết.”
Suy nghĩ về sự việc, lòng ta càng thêm trĩu nặng.
Quý phi có bí mật gì đây? Có phải là liên quan đến nhà họ Lâm?
Ta ngẫm nghĩ một lúc nhưng không thể nào hiểu rõ. Đúng lúc đó, có người đến truyền lời quý phi mời rằng, ngày mai là tiểu niên, nàng muốn tổ chức một yến tiệc mời các tỷ muội trong cung tới dự.
* “Tiểu niên” (小年) là một ngày lễ truyền thống trong văn hóa Trung Quốc, thường được tổ chức vào ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp âm lịch. Ngày này còn được gọi là Lễ Táo Quân.
Thu Vũ khẽ nói: “Có khi nào đây là một bữa Hồng Môn yến không?”
Ta đóng cửa sổ lại, cười nói: “Hồng Môn yến có gì đáng sợ? Bá Vương tuy chiếm thế thượng phong, nhưng Bái Công cũng đã khéo léo ứng phó, từ đó xoay chuyển cục diện.”
Hôm sau, ta cùng Thu Vũ và Vân Thư đến dự yến. Thường ngày, ta mặc y phục màu xanh nhạt, nhưng vì đây là dịp năm mới, nên dưới sự khuyến khích mạnh mẽ của Vân Thư, ta thay một bộ áo choàng màu tía.
Không ngờ khi ta tới nơi, chủ nhân của bữa tiệc, quý phi, vẫn chưa đến.
Ta được sắp xếp ngồi ngay dưới nàng, bên cạnh Đức phi.
Khi mọi người đã ngồi đầy đủ, quý phi mới từ từ bước vào. Đức phi vốn đang chăm chú nhìn món thịt chân giò trên bàn, chợt tròn mắt ngạc nhiên, khẽ nhéo tay ta.
Ta ngẩng đầu lên, và thấy quý phi cũng đang mặc một bộ áo choàng màu tía, giống hệt màu ta đang mặc!
Nàng đứng cao hơn, nhìn xuống ta, nhếch môi cười đầy thách thức.
Ta vừa bị quý phi hạ lệnh cấm túc.
Lý do là vì khi thấy ta mặc cùng màu áo với nàng, nàng liền buông lời mỉa mai: “Quả là người được sủng ái, dù ngoài mặt có vẻ điềm đạm, nhưng thực ra không biết tôn ti gì cả.”
Nghe vậy, ta chỉ thấy buồn cười. Nàng cố tình mặc cùng màu áo tía như ta, rồi lại quay ra chỉ trích ta.
Ta bình thản đáp lại: “Quý phi nương nương cũng thật đặc biệt. Khi xưa ở Thượng thư phòng, chính nương nương đã chủ động đề nghị chúng ta, thần thiếp và Vĩnh Ninh công chúa cùng mặc y phục giống nhau, nói rằng tri kỷ thì nên thế. Nay nương nương đã thành quý phi, lại chê thần thiếp là kẻ bần hàn.”
Đức phi nghe xong, cười khúc khích bên cạnh. Quý phi bị ta phản đòn, nếu nàng còn muốn chỉ trích, chẳng khác nào ám chỉ hoàng đế sủng ái kẻ bần hàn, liệu có phải đang chê Mộ Dung Lãng mắt không tốt?
“Ngươi thật to gan!” Quý phi giận dữ, nhưng dường như ta thấy nét mặt nàng còn nhiều vẻ bối rối và kinh ngạc hơn là phẫn nộ.
Vậy là vì dám cãi lại quý phi, ta bị cấm túc ba ngày, còn Đức phi vì lén cười mà bị phạt chép kinh Phật ba mươi trang.
Đức phi lại nói: “Nương nương, thần thiếp biết mình phạm lỗi không thể tha thứ, chi bằng xử phạt thần thiếp giống như Thục phi, cũng cấm túc ba ngày đi!”
Tối hôm đó, Mộ Dung Lãng không màng đến lệnh cấm túc của quý phi, vẫn ghé thăm ta.
Lúc ấy, ta đang mở bức thư Nhạc Hàm Ngọc gửi đến. Chuyện của Ngô thị đã kết thúc, có lẽ nàng lại viết thư báo cáo.
Nhưng không ngờ từ trong phong thư, một lá thư có vẻ cũ kỹ bất ngờ rơi ra.
Khi ta mở lá thư ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, đôi tay bắt đầu run rẩy.
“Gửi đến nữ nhi Hàm Vận của ta:”
“Khi viết lá thư này, ta biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa.”
“Ta sẽ nhờ phu nhân giao lại lá thư này cho con sau khi ta ra đi. Nhưng ta và bà ấy đã có oán hận sâu sắc, và ta lại phạm lỗi nghiêm trọng với bà, nên bà ấy có thể sẽ không để ý đến lời thỉnh cầu của ta.”
“Ta để lại lá thư này là để thú nhận tội lỗi của mình. Xin tha thứ cho sự hèn nhát của ta, vì khi còn sống, ta không thể nói ra, chỉ đành dùng cách này để kể cho con nghe.”
Đọc xong lá thư, ta mới hiểu được toàn bộ sự thật, và những mảnh ghép của kiếp trước và kiếp này bỗng chốc được xâu chuỗi lại với nhau.
Thì ra, mẹ ta có một người thúc phụ giỏi bói toán. Khi ta bảy tuổi, ông từng ghé qua phủ chơi.
Phụ thân đã mời ông xem mệnh cho các tiểu thư trong phủ, và ông nói rằng tương lai của họ đều rất tốt, điều này khiến phụ thân rất hài lòng.
Tuy nhiên, người thúc phụ này lại lén gặp riêng mẹ ta, nói rằng mệnh ta phải gả thấp, rằng phu quân sau này sẽ đạt được thành công lớn, nhưng bản thân ta không có mệnh phú quý, sớm muộn cũng sẽ yểu mệnh. Còn về tam tiểu thư Nhạc Hàm Ngọc, nàng có mệnh phượng hoàng, nhưng cũng là số phận đoản mệnh.
Nghe vậy, mẹ ta vô cùng hoảng sợ, hỏi thúc phụ xem có cách nào hóa giải không.
Cuối cùng, họ quyết định đổi mệnh ta và Nhạc Hàm Ngọc, vì nếu đổi, sẽ có cơ hội thay đổi số mệnh.
Để đổi mệnh, dĩ nhiên cần trả giá. Mẹ ta đã mất đi ba mươi năm tuổi thọ, còn thúc phụ kể từ đó không bao giờ bói đúng nữa.
Họ làm việc này vô cùng kín đáo, nhưng vẫn bị phu nhân phát hiện.
Bà đã nhờ một cao nhân khác xem bói, và kết quả lại hoàn toàn khác biệt. Đúng là ta có mệnh yểu, nhưng Nhạc Hàm Ngọc vốn dĩ có số mệnh phượng hoàng cao quý.
Bây giờ mệnh ta đã được thay đổi, tránh được cái chết, nhưng mệnh của Nhạc Hàm Ngọc cũng bị thay đổi, và nàng đã mất đi thiên mệnh cao quý ấy.
Phu nhân tức giận và căm hận, nhưng mệnh đã đổi, không thể nào quay lại như cũ, từ đó bà chẳng còn đối tốt với ta và mẹ nữa.
Vì vậy, kiếp trước phu nhân đổi hôn sự của ta và Nhạc Hàm Ngọc không phải vì lòng tham vinh hoa phú quý, mà là để con gái bà nhận lại những gì vốn thuộc về nàng.
Còn về mẫu thân ta, bà đều bạc mệnh qua cả hai kiếp, bởi vì đã đổi mệnh cho ta. Bà còn dặn dò ta rằng phải hiếu thuận với phu nhân, phải sống thật lâu và khỏe mạnh…
Khi Mộ Dung Lãng bước vào, hắn thấy ta đang cầm lá thư trên tay, im lặng trầm ngâm.
“Là thư từ nhà sao?” Hắn nhìn phong thư, nhận thấy vẻ mặt ta không ổn, liền hỏi với vẻ quan tâm, “Có chuyện gì xảy ra chăng?”
Ta giấu đi cảm xúc, lắc đầu đáp: “Chỉ là chút chuyện cũ thôi.”
Mộ Dung Lãng cũng không hỏi thêm, thuận theo lời ta nói: “Quá khứ đã qua, nàng nên nhìn về phía trước, và để ý đến những người quanh mình.”
Ta khẽ gật đầu, rồi hỏi: “Mộ Dung Lãng, ngài có bao giờ động đến thư từ của ta không?”
Hắn có chút không vui, tưởng ta đang nghi ngờ hắn: “Tất nhiên là không rồi. Đọc trộm thư từ của người khác là hành động của kẻ tiểu nhân, ta là quân tử, không làm những việc đó.”
“Vậy sao…?” Ta suy nghĩ, “Ta hiểu rồi.”
Ta chỉ vào phong thư khác trên bàn, đó là thư hồi âm của Vĩnh Ninh.
Phong thư dùng giấy phấn vàng, nhưng ta chưa mở, lớp phấn đã bị mòn đi nhiều, hiển nhiên là đã có người động vào.
Nhìn theo ánh mắt ta, Mộ Dung Lãng cũng hiểu được ý của ta, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng.
“Ý nàng là, hậu cung Tần phi tranh đấu, đánh lên chủ ý của nàng?”
Ta đáp: “Có lẽ không đơn giản như vậy. Trước đây, không ai đụng đến thư từ của ta. Nhưng thư này ta gửi cho Vĩnh Ninh, trong đó có nhắc đến chuyện trước kia của ta và Lâm quý phi.”
Ta tiếp tục: “E rằng nhà họ Lâm có điều gì đó không bình thường. Ngài có nhớ, khi chưa vào cung, Lâm quý phi thường xuyên đến gặp Vĩnh Ninh không?”
Hắn gật đầu: “Ta nhớ, khi đó nàng và Vĩnh Ninh là bạn thân, có vài lần nàng cũng có mặt.”
“Đây chính là vấn đề. Từ khi ta nhập cung, thái độ của Lâm quý phi với ta luôn lạnh nhạt. Chúng ta đều là phi tần, bất hòa cũng là lẽ thường.”
“Nhưng trong yến tiệc tối nay, khi ta nhắc đến chuyện ngày trước, nàng ấy lại tỏ vẻ không biết gì và còn phạt ta cấm túc.”
“Ngài nghĩ, khả năng nào hợp lý hơn?”
Ta tiếp lời: “Lá thư gửi cho Vĩnh Ninh này ta định hỏi nàng ấy về chuyện đó. Nhưng khi ta chưa kịp mở, nó đã có dấu vết bị chạm vào. Ta nghĩ, có lẽ bên phía quý phi, thực sự có điều bất thường.”
Mộ Dung Lãng nghe xong, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Trước đây ta không hay lui tới hậu cung, nên không rõ chuyện nàng vừa nói. Nếu đã vậy, hay chúng ta trực tiếp đến phủ của Vĩnh Ninh công chúa một chuyến.”
Vậy là, hôm sau khi hạ triều, Mộ Dung Lãng và ta vi phục xuất cung.
Phải cảm ơn lệnh cấm túc của quý phi, nhờ có nàng ta mà ta không cần tốn công che giấu hành tung. Ta và Mộ Dung Lãng vốn định âm thầm đến phủ của Vĩnh Ninh công chúa, nhưng lại vì quá lặng lẽ nên cuối cùng đành phải chờ.
Quản gia của phủ công chúa có chút lúng túng, ông ấy nói: “Giờ này, công chúa cũng sắp về rồi.”
“Tiểu nhân cũng đã cho người đi mời…”
“Không sao.” Mộ Dung Lãng chưa nói gì, ta thấy quản gia trông vô cùng bối rối nên lên tiếng trấn an, “Là chúng ta đột ngột đến thăm, hôm nay cũng không vội, đợi ở đây một lúc cũng được.”
Quản gia nghe vậy, thở phào một hơi, lau mồ hôi trán: “Xin bệ hạ và Thục phi nương nương thứ lỗi, chủ nhân đã đến Dưỡng Tế Viện ở thành Tây, phát áo ấm và nhu yếu phẩm cho các lão nhân cùng trẻ nhỏ. Công chúa đi đã hai canh giờ, chắc cũng sắp về rồi.”
Mộ Dung Lãng nhíu mày, hỏi: “Trẫm nhớ đã nhận được tấu chương từ Hộ bộ thị lang vào đầu tháng Chạp, xin cấp vật tư mùa đông cho Dưỡng Tế Viện ở Biện Kinh, ngân khố đã sớm phê duyệt. Sao lại cần đến công chúa phải bỏ tiền ra?”
Quản gia khom người sợ hãi đáp: “Tiểu nhân không dám nói bừa, chỉ nghe rằng việc này do Lâm chủ sự phụ trách, hình như có một lô hàng chưa kiểm kê xong nên chưa thể phát.”
“Chưa kiểm kê xong?” Mộ Dung Lãng cười lạnh, “Chẳng phải hắn đang muốn ăn chặn sao?”
“Chuyện này…” Quản gia không dám nói tiếp.
Lâm chủ sự này là người trong chi nhánh của Lâm gia. Nếu đúng là hắn thực sự tham ô vật tư của Dưỡng Tế Viện, ta chỉ có thể thắp một nén nhang cho hắn.