Đang làm bài thi Toán được một nửa, bụng tôi đột nhiên đau quặn, tôi ngẩng đầu nhìn giám thị, giơ tay xin phép.
Ông ta cau mày, hất cằm về phía tôi, tôi còn chưa kịp nói gì đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Ở trong đó gần nửa tiếng, tôi uể oải bước về phòng thi.
Vừa bước vào cửa, tôi phát hiện trên bàn mình trống rỗng, tờ giấy thi Toán tôi đã viết được một nửa không cánh mà bay.
Tôi sững sờ.
“Học sinh Thẩm Thanh Di, em đang ngẩn ngơ cái gì vậy? Còn không mau ra ngoài!”
“Thầy ơi, bài thi của em biến mất rồi.”
“Giữa đường tự ý rời khỏi phòng thi, đương nhiên phải nộp bài. Hơn nữa, lần nào em không phải là người nộp bài trước thời hạn nửa tiếng đâu? Hôm nay diễn trò gì vậy? Ra ngoài!”
“Em đã giơ tay xin phép thầy, em chỉ là đi vệ sinh thôi.”
“Em không nói gì, tôi có thể biết em muốn gì sao?” Mắt giám thị trừng lớn, mặt mũi dữ tợn, hiển nhiên là loại người không nói lí lẽ.
Tôi tức giận, rõ ràng là ông ta đuổi tôi ra ngoài trước khi tôi kịp nói gì.
Bài toán lớn mới viết được một dòng, thật bực bội.
Cả đời này, à không, đến c.h.ế.t tôi cũng chưa từng gặp phải tình huống như này.
Không muốn đôi co với ông thầy này nữa, tôi xoay người đi ra khỏi phòng thi.
Ngồi gần cửa sau, học thần Tống Thừa Dữ vừa lật giấy thi viết dòng cuối cùng, bèn tranh thủ liếc nhìn tôi.
Vẻ mặt cao ngạo, khinh thường ra mặt.
Lửa giận trong lòng bùng cháy, tôi đóng cửa mạnh hơn một chút.
Tôi là Hứa Hành, kiếp trước vừa mới là thủ khoa khối Tự nhiên tỉnh năm nay.
Ngày tôi đến Thanh Hoa báo danh, tôi đã gặp tai nạn xe hơi và chết.
Giữa cơn đau dữ dội và mùi m.á.u tanh, sau một chùm sáng chói mắt, tôi đã được tái sinh vào cơ thể của Thẩm Thanh Di, một học tra hàng đầu.
Trùng hợp thay, đó lại là trường trung học cũ của tôi, trường Trung học số 1 Nam Thành.
Trùng hợp hơn là khi tôi xuyên vào, Thẩm Thanh Di đang đưa tay ấn vai Tống Thừa Dữ, dẫn theo một đám đàn em vây quanh hắn, ép hắn làm bạn trai cô ấy.
Xấu hổ muốn độn thổ.
Thật quá ngây thơ, đây là học sinh trung học sao?
Tôi đang định buông tay để Tống Thừa Dữ đi, thì hắn lại lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Hắn đưa tay gạt tay tôi ra, phủi phủi vai, cong môi cười cực kỳ ác ý: “Cậu quá ngốc, ghê tởm.”
Mẹ kiếp!
Khoảnh khắc đó, lửa giận thật sự bốc lên tận đỉnh đầu, xen lẫn một chút đau đớn âm ỉ trong lòng thuộc về nguyên chủ.
Hứa Hành tôi hai đời chưa từng bị ai làm nhục như vậy!
Nhưng cơ thể này lại dễ dàng đỏ hoe đôi mắt, tôi chỉ có thể bất lực buông lời đe dọa: “Chờ đấy! Đợi đến kỳ thi tiếp theo, để cậu xem ai mới là kẻ ngốc, ai mới là ghê tởm!”
“Được, cố lên nhé.” Tống Thừa Dữ cười nhạo một tiếng, lách qua tôi đi ra.
Đám đàn em phía sau tôi nhao nhao lên tiếng: “Chị Di, tên đó quá kiêu ngạo rồi, không biết điều! Sao chị lại để hắn đi?”
Vậy mà lúc nãy, chẳng phải các người cũng bị khí chất “Tao rất ngầu, lũ ngu ngốc tránh xa” của hắn dọa cho im thin thít như tượng đất sét sao?
Tôi bất lực thở dài, xua tay với bọn họ: “Đi thôi, về học bài.”
Đám côn đồ này chỉ cười hì hì, hoàn toàn không biết tôi đang nghiêm túc.