(Văn án)
Mẹ ta lại bị cha đem đi cầm cố, đây là lần thứ ba bà bị cha ta cho người khác thuê.
Cha ta cầm năm lượng bạc, túm tóc mẹ ta, bảo bà lần này nhất định phải sinh con trai cho người thuê.
Ngày hôm sau khi mẹ rời đi, cha ta vì tức giận chuyện muội muội ta uống thêm một bát cháo, đã tát mạnh một cái khiến muội ấy c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Ông tiện tay vứt xác muội muội xuống mương nước hôi thối bên đường, rồi nói với một người đàn ông đi ngang qua:
“Con bé này bảy tuổi, nuôi thêm ba năm nữa là có thể sinh con cho ngươi rồi.”
Ta bỏ chạy, đ.â.m sầm vào kiệu của huyện thái gia, bắt chước như trong vở tuồng mà quỳ xuống trước kiệu:
“Xin đại lão gia minh xét mà cứu mạng con.”
Cái quỳ này, đã định trước cả đời ta sẽ đi theo lão gia.
01
Đây là lần thứ ba mẹ ta bị đem cho thuê. Sinh con trai thì được mười lượng bạc, còn sinh con gái chỉ được năm lượng.
Lúc mẹ đi, bà cầu xin cha ta đừng đánh đập ta và muội muội, xin cha chăm sóc chúng ta đàng hoàng.
Nhưng cha ta chẳng thèm nghe, túm lấy tóc bà, nói với người thuê:
“Nếu bà này không nghe lời, cứ đánh c.h.ế.t đi, đánh vài lần thì sẽ ngoan thôi.”
Người thuê kia cũng là hạng người chẳng khác gì cha ta, cười cợt đáp:
“Một người đàn bà thôi mà, huynh đệ ta có đủ cách dạy dỗ bà ấy.”
Cha ta nhét năm lượng bạc vào túi, tiện tay vỗ vào mặt mẹ ta, nói:
“Ra ngoài đừng làm mất mặt lão tử, nếu sinh thêm con gái nữa, ta sẽ bán ngươi vào kỹ viện.”
Mẹ ta bị người thuê kéo đi, ta bịt miệng muội muội, không cho nó khóc.
Bởi vì chỉ cần khóc, chắc chắn cha ta sẽ đánh chúng ta.
May thay, cha không vào nhà mà cầm bạc đi luôn.
Ta thở phào nhẹ nhõm, bảo muội muội vào bếp ăn hết chỗ cháo còn lại từ hôm qua, sau đó khóa cửa và ru nó ngủ.
Ngủ đi, trong mơ sẽ có cơm ăn, có mẹ bên cạnh.
Chiều hôm sau cha ta mới về, ông đã thua sạch năm lượng bạc ngày hôm qua, nên miệng lẩm bẩm chửi bới, thấy ta liền đá một cái, bắt ta nấu cơm.
Trong nhà đã hết gạo, ta đành phải sang nhà thím hàng xóm mượn ít gạo, rồi về nấu cháo. Cả ngày muội muội chưa được ăn gì, uống nửa bát cháo xong nó còn muốn uống thêm.
***
Cha ta vung tay tát mạnh vào mặt muội muội: “Đồ vô dụng, chỉ biết ăn!”
Ta lao tới ngăn cản nhưng không kịp, đầu muội ấy đập vào bậc cửa, miệng và mũi tuôn đầy máu, lau mãi không sạch.
Ta ôm muội ấy vào lòng, đầu nó lắc lư theo từng động tác của ta. Ta quỳ xuống van xin cha đưa muội muội đi gặp đại phu.
Cha tát ta thêm một cái, bắt ta câm miệng:
“Suốt ngày chỉ biết khóc, vận xui của lão tử là do các ngươi khóc mà ra, thật đen đủi!”
Ông đẩy ta ra, xách chân muội muội lên, bước ra ngoài. Mỗi bước đi, m.á.u từ miệng và mũi muội ấylại nhỏ giọt trên mặt đất, từng giọt, từng giọt.
Ta cứ nghĩ ông sẽ đưa muội muội đi gặp đại phu, nhưng ông lại ném nó xuống mương nước hôi thối như vứt một miếng giẻ rách.
Ông nói: “Chết rồi cũng tốt, đỡ tốn tiền nuôi.”
Ta định nhảy xuống mương kéo muội ấy lên, nhưng ông nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rồi nói với một người đàn ông đi ngang qua:
“Con bé này mười tuổi, năm lượng bạc ngươi đem đi. Chỉ cần nuôi thêm ba năm, là nó có thể sinh con cho ngươi rồi.”
Ta nhìn muội muội nằm sõng soài trên đám cỏ dại, mấy con ch.ó hoang đứng bên bờ sủa inh ỏi, rồi lại nhìn cha, biết rằng hôm nay chắc chắn ta không thể sống nổi.
Ta cắn vào tay ông, rồi bỏ chạy ra khỏi con hẻm. Ông nhặt cây gậy củi ở góc tường, đuổi theo ta.
Ta không biết mình sẽ đi đâu, nhưng ta biết mình phải chạy.
Ta không biết chạy đi có sống được hay không, nhưng ở lại chắc chắn sẽ chết.
Khi chạy ra khỏi con hẻm, ta đ.â.m sầm vào một chiếc kiệu. Phu kiệu đá vào n.g.ự.c ta một cái, mắng:
“Đứa trẻ hoang ở đâu ra? Dám va vào kiệu của huyện thái gia, lột da ngươi ra!”
Nghe thấy ba chữ “huyện thái gia”, ta nhớ đến những vở tuồng thường được hát ở sân đình bên cạnh, liền bắt chước mà quỳ xuống trước kiệu:
“Xin đại lão gia minh xét mà cứu mạng, dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài.”
02
Khi rèm kiệu được vén lên, ta như nhìn thấy một vị thần tiên.
Huyện thái gia còn rất trẻ, mặc quan phục, dung mạo như thần tiên trong tranh, là người đẹp nhất mà ta từng thấy trong đời.
Ngài nhìn ta một lúc lâu, rồi hỏi: “Ngươi có chuyện gì, mà cầu ta cứu mạng?”
Chưa kịp để ta lên tiếng, cha ta đã đuổi tới, túm lấy ta, nói với huyện thái gia:
“Đại lão gia, đây là con gái của hạ dân, vừa ăn trộm đồ trong nhà rồi chạy ra ngoài nghịch ngợm. Hạ dân sẽ mang con bé này về nhà dạy dỗ cho thật nghiêm.”
Ta bị cha kéo đi, xung quanh có rất nhiều người đứng xem, không ai thấy có gì bất thường.
Cha và con gái, nói chi là đánh đập, dù có g.i.ế.c cũng là chuyện bình thường.