Hoàng Hậu Làm Đại Nội Tổng Quản

Chương 6


Ông ấy nói cũng may ông ấy cùng lão hoàng đế còn chưa đi quá xa, nhận được tin tức, liền đánh xe ngựa suốt đêm, trở lại kinh thành.

Ông ấy còn nói, việc này cũng giống như đưa nữ nhi đi xuất giá, cho dù đến chân trời góc biển, cũng phải trở về tận mắt chứng kiến.

Kỳ Triêu ở bên nắm chặt tay ta.

Ánh mắt hắn sáng lên: “Nàng có nhớ lúc trước nàng từng nói, 『 việc tuyển tú từ trước đến nay, đều là như thế』

“Ta muốn nói với nàng, tình yêu có thể chiến thắng tất cả và không có gì hơn thế.”

Khuôn mặt ta ửng hồng, quay đầu hỏi: “Vậy thiếp không làm Đại Nội tổng quản nữa sao?”

Kỳ Triêu cười nói: “Đó chỉ là biện pháp tạm thời thôi.”

“Cái gì là biện pháp tạm thời?”

“Lúc đó ta vừa đăng cơ, các lão thần từng bước ép sáp, muốn ta tuyển tú, đưa con gái họ vào cung. Ta không muốn, liền nghĩ để nàng theo bên người, có nàng bên cạnh, bọn hắn sẽ không tiện tiếp tục mở miệng. Chỉ là ta không nghĩ tới, chiêu này không có hiệu quả.”

Ta hỏi lại: “Vậy Chàng đã nghĩ ra biện pháp hiệu quả chưa?”

Kỳ Triêu cười không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

17.

Lần nữa đi vào Dưỡng Tâm điện, ta không còn mặc trang phục của thái giám.

Ngồi cạnh Kỳ Triêu, nhìn hàng quan viên đứng phía dưới, nội tâm ta tràn đầy chờ mong.

Phương pháp mà Kỳ Triêu đã nói để khiến bách quan từ bỏ tuyển tú là gì?

“Chư vị ngồi ở đây, đều là đại quan có mặt mũi trên triều đình, hôm nay gọi chư vị tới, cũng bởi vì trẫm có chuyện lớn, cần công bố với các vị.”

Một thần tử nào đó ở phía dưới lập tức bắt đầu nịnh nọt:

“Có thể được Hoàng Thượng tín nhiệm, vi thần muôn lần chế.t không chối từ!”

Kỳ Triêu nhướng mày: “Ồ? Vậy Trương Ái Thanh có đồng ý việc trẫm hủy bỏ tuyển tú, từ bỏ việc đưa đích nữ của ngươi tiến cung sao?”

Trương Ái Khanh bị nghẹn họng, lập tức ngậm miệng.

Kỳ Triêu nheo mắt lại, nghiêm túc nói:

“Chắc hẳn các vị đều rất kỳ quái, tại sao nhiều năm qua như thế, phủ Thái tử chỉ có một vị Thái Tử Phi, cho tới bây giờ bên cạnh trẫm chưa từng xuất hiện thiếp thất, thậm chí sau khi trẫm đăng cơ, cũng chậm chạp không chịu xử lý việc tuyển tú.”

Dứt lời, đám đại thần đã sớm tò mò ngẩng đầu lên.

Kỳ Triêu dừng lại một chút, sau đó gằn từng chữ nói:

“Bởi vì trẫm, bất lực.”

Yên tĩnh.

Dài dằng dặc yên tĩnh.

Cuối cùng, người đầu tiên phản ứng là một vị Nguyên Lão tam triều.

Hai tay hắn run rẩy, cả người đều bổ nhào về phía trước, sau đó “Bộp” một tiếng dập đầu xuống đất.

“Bệ hạ sức khỏe yếu, chúng thần còn một mực bức ép ngài tuyển tú, chúng thần đáng chế.t vạn lần!”

Nếu không, sao người ta có thể làm Nguyên Lão tam triều chứ.

Phản ứng chính là nhanh.

Hắn vừa đập, người bên cạnh cũng nhao nhao đập theo.

Ngay cả Trương Ái Khanh, người vừa rồi còn vội vã đem nữ nhi của mình đưa vào cung cũng không nói gì, chỉ lo “bang bang” dập đầu.

Liền sợ Hoàng Đế truy cứu tới, trong cơn tức giận nạp nữ nhi của mình vào hậu cung, sống kiếp quả phụ.

Nói nhảm, nếu có thể vào cung đoạt được thịnh sủng tất nhiên là tốt, nhưng lui một vạn bước mà nói, thân là nữ nhi của quyền thần, cũng không phải không gả được, tội gì không tìm một mối hôn sự vừa có thể củng cố quyền lực, đồng thời có thể cho nữ nhi hạnh phúc.

Trong số những người quỳ lậy, đương nhiên cũng có một số người nghi ngờ.

Người lên tiếng là một vị võ tướng râu quai nón.

“Bệ hạ, lời này không phải là vì ngài không muốn tuyển tú mà lấy cớ chứ?”

Lời này vừa nói ra, những người khác cũng nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía Kỳ Triêu.

Kỳ Triêu lập tức lộ ra vẻ mặt “Ta thật không còn cách nào với các ngươi.”

Hắn vỗ tay, lập tức có một nữ từ ngoài cửa bước vào.

Lâm Linh Linh? !

Tựa hồ nàng đã sớm nhận được thông báo, vừa tiến vào triều liền lê hoa đái vũ bắt đầu kể chuyện.

“Năm đó, ta tuổi trẻ non dại, từng có ý đồ xấu với bệ hạ, dùng loại thuốc kia, chắc hẳn mọi người đã từng nghe nói.”

Ta nhìn một vòng chung quanh, khi nghe thấy điều này, vẻ mặt của mấy vị lão thần đều hiện chút chột dạ.

Chà, cũng không chỉ nghe nói thôi đâu, còn ở sau lưng trò chuyện đến khí thế ngất trời ấy chứ.

Bọn lão đầu thích bát quái này.

Lâm Nhân Nhân lau nước mắt, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra năm đó không thành, ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương cứu giá kịp thời, còn có nguyên nhân, chính là, Hoàng thượng bị dạ dược mạnh như thế, cũng, cũng… không có phản ứng.”

Chúng đại thần người thì áy náy, người thì vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Kỳ Triêu.

Kỳ Triêu thì nhíu mày nhìn ta.

Đêm đó phản ứng của hắn như thế nào, chỉ có ta cùng hắn, hai người biết được.

Trên mặt ta ửng hồng, cúi đầu nhìn xuống đất.

Sau khi Lâm Linh Linh nói xong, liền được mời ra ngoài.

Kỳ Triêu chắp tay thở dài: “Ai, nhất định phải ép trẫm làm đến tình trạng này, các ngươi mới chịu tin …”

Vị võ tướng trước đó chất vấn lập tức lớn tiếng gào to.

“Mạt tướng đáng chết!”

Hắn cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu, giống như là sợ tổn thương đến tự tôn nam nhân của Kỳ Triêu.

“Hoàng thượng cùng hoàng hậu phu thê tình thâm, thần ủng hộ Hoàng Thượng từ bỏ tuyển tú!”

“Chúng thần tán thành!”

18.

Sau này ta hỏi Kỳ Triêu:

“Chàng nói, nếu như tương lai chúng ta có hài tử, chàng làm sao giải thích cho đám lão thần kia?”

Kỳ Triêu vừa xem hết thư lão Hoàng đế gửi từ Giang Nam đến, sau khi cẩn thận xếp xong, nghiêm túc nói:

“Chữa khỏi thôi, quá khứ bất lực, bây giờ có thể cứng lại, còn giải thích thế nào?”

“Ha ha ha ha ha ha!” Ta cất tiếng cười to.

Nhìn đi.

Mặt trời lặn ở cửa phía Tây, đây là thời điểm thịnh thế.

Thiên hạ thái bình.
(Hết)


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.