20.
Tất cả quân phản loạn đều bị xử lý theo luật.
Thái hậu cũng bị tước quyền, đưa đến chùa Hộ Quốc tu hành, cả đời không được trở lại cung.
Có thể nói trong triều đình giờ đây không còn ai dám chống lại Nhiếp Hàn Sương.
Các chức quan trong triều cũng thiếu hụt hơn nửa.
Kỳ thi khoa cử vừa tổ chức gần đây như một cơn mưa đúng lúc, cung cấp cho triều đình những nhân tài mới.
Nhiếp Hàn Sương đã điểm trạng nguyên.
Đáng lẽ đây là một chuyện đáng mừng cho mọi người nhưng trạng nguyên lại ngả mũ nhận tội sau khi nhận chức:
“Xin hoàng thượng tha tội chet, thần nữ giả trai để tham gia khoa cử.”
Triều đình náo loạn, các quan lại bàn tán xôn xao:
“Phụ nữ sao có thể vào triều làm quan? Nàng ta dối trên lừa dưới, đây là tội tru di cửu tộc! Đọc trọn bộ tại m0nk3yd.”
Những lời chỉ trích như một ngọn núi đè chặt khiến người ta không thể chịu nổi.
Nhưng nữ trạng nguyên vẫn đứng thẳng lưng, không hề cúi đầu.
Khi tranh cãi đạt đến đỉnh điểm, ta bước lên, đứng bên cạnh Nhiếp Hàn Sương, quét mắt nhìn mọi người, thờ ơ nói:
“Tại sao không được?”
“Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng là phụ nữ, đây chỉ là một nữ quan thì có gì lạ lùng?”
Nói rồi, ta bất ngờ tháo mũ miện của Nhiếp Hàn Sương làm mái tóc dài của nàng lập tức xõa xuống.
Mặc dù nam nữ đều để tóc dài, nhưng độ dài lại khác nhau.
“Cái gì!? Hoàng thượng… Hoàng thượng cũng là… nữ sao?”
Triều thần xôn xao.
Nhiếp Hàn Sương không phòng bị, lập tức đứng dậy, ủng hộ chính chủ tại phở bò và m, onkeyd, giận dữ nhìn ta: “Oản? Em dám!”
Tình hình hiện tại đã đúng với ý ta, ta liền mỉm cười đáp lại ánh mắt trách móc của Nhiếp Hàn Sương:
“Hoàng thượng có quên lý do ban đầu ngài tranh đoạt ngai vàng không? Ngài nói, ngài vì sự bất công của phụ nữ trong thiên hạ, muốn vì họ mở ra một con đường. Còn điều gì có thể tác động đến tư tưởng trọng nam khinh nữ hơn là một vị thiên tử là phụ nữ? Còn điều gì có thể khích lệ phụ nữ trong thiên hạ thoát khỏi sự ràng buộc hơn là một vị thiên tử là phụ nữ đây?”
Từng lời của ta như chất vấn Nhiếp Hàn Sương:
“Hoàng thượng có thể bị quyền lực làm mờ mắt, nhưng em vẫn nhớ. Điều hoàng thượng không thể hoàn thành, vậy thì hãy để em thay ngài làm điều đó.”
21.
“Cô vô tội, đứng dậy đi.”
Ta miễn tội cho nữ trạng nguyên, sau đó nhìn về phía các triều thần: “Các khanh còn ý kiến gì không?”
Sau khi tiên đế băng hà, chúng hoàng tử tranh giành ngôi vị. Đến cùng, mọi người tưởng rằng có thể đạt được một cục diện có lợi cho tất cả.
Không ngờ đó lại là một lời nói dối kinh thiên động địa.
Những năm qua, khả năng trị quốc của Nhiếp Hàn Sương mọi người đều nhìn thấy. Nhưng họ không thể ngờ rằng, minh quân mà họ quỳ lạy lại là phụ nữ!
Đáng sợ hơn là, hậu duệ của tiên đế đã bị giet sạch trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng!
Người còn sống sót đều là các công chúa. Họ muốn lập tân đế cũng không được.
Chọn từ các chi khác lại càng không thể, bởi vì ba mươi vạn quân Giang gia của ta còn đang đóng ở ngoài thành.
Ta chọn cách dùng phương pháp cực đoan này để vạch trần Nhiếp Hàn Sương, là muốn đẩy nàng vào thế không còn đường lui, chỉ có thể “cùng ta chiến đấu”!
Qua đó, người của ta có thể thuận lợi vào triều làm quan.
Đúng vậy, nữ trạng nguyên là người của ta.
Những điều xảy ra ngày hôm nay quá đỗi chấn động, ta bảo Giang Phúc Hải bãi triều sớm, cho họ về nhà để suy ngẫm để dần dần chấp nhận sự thật.
Nhiếp Hàn Sương cùng ta bước vào hậu điện. Nàng không giận dữ, không chất vấn, chỉ bình thản hỏi ta: “Tại sao lại làm như vậy?”
Ta không đáp mà hỏi ngược lại: “Trong kế hoạch của hoàng thượng, sau khi mọi chuyện xong xuôi thì ngài định sắp xếp cho em thế nào? Làm phi hay làm hậu? Hay là bị thanh trừng chung với đám phản loạn?”
Nhiếp Hàn Sương là người cẩn trọng, trong kế hoạch của nàng, sau khi diệt phản loạn sẽ thiết lập chế độ quân chủ chuyên chế, trung ương tập quyền.
Muốn mở ra cục diện bình đẳng nam nữ thì vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước.
Nàng tập trung quyền lực để tiện hành sự, nhưng ta lại rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Những năm qua ta ganh ghét tàn bạo, là kẻ đáng ghét hơn cả thái hậu. Đám thần tử trung thành với nàng sẽ tha cho ta sao?
Có lẽ Nhiếp Hàn Sương đã tính toán từng bước cho ta thoát thân, nhưng ta không muốn nghe theo cách giải quyết chậm rãi của nàng.
Ngay từ đầu ta không phải là người dò đường cho Nhiếp Hàn Sương trên con đường thành thần thành thánh, mà là đối tác của nàng, cùng nàng chia sẻ thành quả chiến thắng.
Nhiếp Hàn Sương buồn bã nhìn ta: “Sao chúng ta lại trở nên thế này?”
“Có lẽ là từ lúc ngài cài người vào trong cung Phượng Tê của em chăng?”
Ta không muốn phụ thuộc vào nàng, không muốn quyền lực trong tay mình là do nàng trao cho dưới danh nghĩa tình yêu.
“Nhiếp Hàn Sương, em muốn được tự do.”
22.
Không lâu sau, Nhiếp Hàn Sương ban xuống ba đạo thánh chỉ khiến cả nước kinh ngạc.
Thứ nhất, cho phép đàn bà con gái đọc sách, kinh doanh, vào triều làm quan.
Thứ hai, phụ nữ trưởng thành đều có thể tự lập hộ nữ, vợ chồng bình đẳng, có thể bỏ chồng.
Thứ ba, phong con gái của Trấn Quốc đại tướng quân, Giang Oản, làm Nguyên Thần Đế, ngang hàng với Nguyên An Đế, song hoàng cùng trị vì.
Hoàng Hoàng Tương Hợp, ta và nàng, em và ngài.
(Hết)